Chương 1
BÀI THỨ NHẤT
1Làm sao Đô Thị dân đông đúclại ngồi trơ, tủi nhục một mình!Xưa lệnh bà giữa muôn dân nước,nay khác chi quả phụ tội tình.Bà nữ chúa đứng đầu các tỉnhđã trở thành một kẻ khổ sai.
2Tỉ ti nàng khóc suốt đêm dài,suối lệ đắng cay tràn đôi má;chẳng thấy kẻ nào đến ủi antrong số những người yêu thuở trước.Bạn hữu thân tình nay bội ước,thành ra cả một lũ địch thù.
3Bị lưu đày, Giu-đa cực khổ,phải làm tôi nhuốc hổ vô cùng.Này đây giữa dân ngoại nàng đang sống,nàng chẳng hề được vui thú nghỉ ngơi.Mọi kẻ rượt theo nàngđã bắt được nàng trong đường cùng ngõ hẻm.
4Đường phố Xi-on đượm màu tang tóc,chẳng còn ai trẩy lễ lên đền.Cổng thành vắng lặng không một bóng.Tư tế thở than, nữ trinh sầu thảm,cả thành chìm ngập giữa đắng cay!
5Quân áp bức nắm đầu cưỡi cổ,kẻ tử thù hớn hở sướng vui,vì ĐỨC CHÚA làm cho nàng cực khổbởi tội nàng nhiều quá;lũ con nàng bị quân áp bức đày đi xa.
6Thiếu nữ Xi-on quả hết thời,vẻ rực rỡ huy hoàng không còn nữa.Thủ lãnh của nàng khác chi nai đóikhông tìm ra đồng cỏ.Họ kiệt sức bước đitrước những người xua đuổi.
7Giê-ru-sa-lem nhớ lạinhững ngày gian khổ và kiếp sống lang thangkhi dân ngã gục, không người tiếp cứu,dưới bàn tay tàn bạo của quân thù.Quân áp bức thấy nàng sụp đổ, thì cười nhạo khinh chê.
8Giê-ru-sa-lem phạm quá nhiều tội lỗi, nên đã ra ô uế.Mọi kẻ xưa kia từng kính nể, nay khinh mạn cười chê,vì thấy nàng loã thể.Ngay chính nàng cũng phải rên siết,cũng phải ngoảnh mặt đi.
9Trên áo nàng, vết nhơ còn rành rành ra đó,mà nàng đâu nghĩ tới hậu vận đang chờ.Nàng sa cơ quá mức, không một kẻ ủi an."Lạy ĐỨC CHÚA, xin nhìn nỗi nhục nhằn con phải chịu,vì kẻ thù đắc thắng dương oai."
10Quân áp bức đưa tay vét sạch các kho báu của nàng.Phải, chính mắt nàng thấy đám dân ngoạikéo nhau vào đền thánh.Chúng là những kẻ Ngài cấm ngặtkhông được vào nơi công hội của Ngài.
11Toàn dân rên rỉ đi tìm bánh,đổi kho tàng lấy một chút cầm hơi."Lạy ĐỨC CHÚA, xin Ngài nhìn rõxem con đây tủi hổ biết chừng nào! "
12"Này tất cả những ai qua lại, hãy nhìn kỹ mà xem:Có nỗi khổ nào so sánh đượcvới nỗi khổ ĐỨC CHÚA giáng trên tôi,khi Người nổi trận lôi đình mà trừng phạt.
13Từ trời cao, Người phóng lửa xuốngcho xâm nhập tận cốt tuỷ tôi.Dưới chân tôi, Người giăng lưới sẵn, cho tôi phải té nhào.Người bỏ tôi hiu quạnh, suốt cả ngày bệnh hoạn ốm đau.
14Người theo dõi lỗi lầm tôi đã phạm, siết chặt lỗi lầm đó trong tay,rồi đặt lên cổ tôi như cái ách, khiến tôi phải kiệt quệ, hao mòn.Người đã trao tôi vào tay chúng,làm cho tôi không thể ngóc đầu lên.
15Mọi người hùng đang ở với tôi, Chúa đều khinh chê và loại bỏ.Nhằm chống lại tôi, nhằm diệtquân tinh nhuệ của tôi,Người triệu tập hết vào công hội.Chúa chà đạp, giày xéo nàng trinh nữ, con gái Giu-đa,như đạp nho trong bồn.
16Thế nên tôi khóc ròng khóc rã,cặp mắt tôi, suối lệ tuôn trào.Bởi Đấng ủi an tôi, Đấng ban lại cho tôi sức sống,Người đã lìa xa tôi.Con cái tôi phải mồ côi cô độc bởi chưng thù địch quá hung tàn."
17Xi-on chìa đôi tay kêu cứu, mà không người an ủi.ĐỨC CHÚA ra lệnh cho thù địch: hãy tấn công Gia-cóp tư bề.Ngay cả với địch quân, Giê-ru-sa-lem cũng trở thành ô uế.
18"Đấng chính trực công minh là ĐỨC CHÚA,còn tôi, tôi chống lại lời Người.Nghe đi nào, mọi dân, mọi nước,và thấy cho nỗi khổ cực của tôi.Con cái tôi, thanh niên, thiếu nữ, bị bắt đi lưu đày.
19Tôi ngỏ lời kêu gọi tình nhân,nhưng chúng là những tên lừa đảo.Tư tế và kỳ mục của tôi tắt thở trong thành nộikhi đi tìm miếng bánh để cầm hơi.
20Lạy ĐỨC CHÚA, xin hãy nhìn xem:giữa cảnh khốn cùng, ruột gan con đòi đoạn,trái tim con thổn thức bồi hồi.Con quả đã cứng đầu cứng cổ.Ngoài đường phố gươm đao thao túng,ở trong nhà thần chết hoành hành.
21Xin Ngài lắng nghe con rên rỉ: có ai thèm an ủi con đâu!Mọi kẻ thù con vui mừng hớn hởkhi biết chính Ngài gây khổ cực cho con.Ngày Ngài hứa, xin cho mau đếnđể chúng cùng số phận với con.
22Xin cho tội ác chúng đã phạmphơi bày tất cả trước thánh nhan Ngài.Xin Ngài xử với chúngnhư đã xử với con, vì tất cả tội con đã phạm.Con than thở đã quá nhiều rồi, và tim con héo hắt."
Chương 2
BÀI THỨ HAI
1Vì đâu Đức Chúa nổi lôi đìnhkhiến thiếu nữ Xi-on tối mày tối mặt?Vẻ huy hoàng của Ít-ra-en,từ trời cao Người quăng xuống đất,chẳng nhớ đến bệ Người kê chântrong ngày Người nổi cơn thịnh nộ.
2Mọi nơi cư ngụ của Gia-cóp,Đức Chúa huỷ diệt chẳng chút xót thương;nổi trận lôi đình, Người triệt hạđồn luỹ của thiếu nữ Giu-đa;Người xô xuống đất và làm nhụcvương quốc và thủ lãnh của nàng.
3Bừng bừng lửa giận, Người bẻ gãy sừng,đập tan sức mạnh Ít-ra-en,rút tay hữu cho quân thù xông tới;Người đốt lên trong Gia-cóp như ngọn hoả hàothiêu rụi khắp chung quanh.
4Người giương cung khác nào địch thủ,vung tay hữu như thể đối phương,bao trang tuấn tú, Người giết sạch,trút cơn thịnh nộ như trút lửaxuống lều trại của thiếu nữ Xi-on.
5Chúa nên như địch thủ, huỷ diệt Ít-ra-en,huỷ diệt mọi lâu đài dinh thự, triệt hạ các luỹ đồn của nó;nơi thiếu nữ Giu-đa, Người gia tăng tiếng than van kêu khóc.
6Người đốt phá cả lều lẫn vườn, triệt hạ nơi họp nhau mừng lễ;lễ hội và sa-bát tại Xi-on, ĐỨC CHÚA để rơi vào quên lãng;nổi giận bừng bừng, Người loại bỏ nhà vua cũng như thầy tư tế.
7Chúa chán ghét bàn thờ,thánh điện của Người, Người cũng ghê tởm.Tường luỹ các dinh thự của Người,Người trao nộp vào tay địch thủ.Chúng hò la trong Nhà ĐỨC CHÚA, như trong buổi hội hè.
8ĐỨC CHÚA đã tính chuyện tàn phá tường luỹ của thiếu nữ Xi-on.Người đã giăng dây đo, quyết thẳng tay tiêu diệt tới cùng.Tường trong luỹ ngoài, Người gieo tang tóc:tất cả cùng ảm đạm thê lương.
9Cổng thành bị sụt sâu dưới đất, Người phá tung, bẻ gãy then cài.Vua cùng thủ lãnh đi biệt xứ, giữa chư dân sống kiếp đoạ đày.Pháp luật đâu còn nữa;ngôn sứ chẳng được thấy thị kiến do ĐỨC CHÚA ban cho.
10Hàng kỳ mục của thiếu nữ Xi-onngồi thinh lặng ngay trên thềm đất,đầu rắc đầy tro bụi, mình mặc áo vải thô.Các cô trinh nữ Giê-ru-sa-lem gục đầu sát đất.
11Suối lệ tuôn trào đến mòn đôi mắt,ruột gan tôi đòi đoạn, tâm can tôi rối bời;vì con gái dân tôi rã rời tan nát,còn lũ sơ sinh và bầy trẻ dạigục ngã khắp quảng trường.
12Lũ trẻ thơ hoài công hỏi mẹ: "Bánh con đâu? ",rồi ngã gục trên quảng trường thành phố,tựa như người bị đâm:chúng trút linh hồn ngay trên tay mẹ.
13Hỡi thiếu nữ Giê-ru-sa-lem, ví ngươi cùng ai, sánh ngươi với ai?Này trinh nữ, cô gái Xi-on, ai cứu được ngươi, ai ủi an ngươi?Tai hoạ ngươi mắc phải lớn quá rồi,lớn tựa trùng dương, ai chữa nổi?
14Ngôn sứ của ngươi tỏ cho ngươi thấytoàn điều hư ảo, toàn chuyện khói mây,còn lỗi lầm ngươi, chúng không vạch rõđể đảo ngược vận số của ngươi.Điều chúng thấy là điều huyền hoặc,chỉ đưa ngươi vào ảo tưởng mà thôi.
15Thiếu nữ Giê-ru-sa-lem ơi, kẻ qua người lại nhạo báng ngươi,vỗ tay, huýt sáo, lắc đầu cười: "Phải chăng đây Đô Thịtừng được gọi là tuyệt thế giai nhân,là niềm vui cho toàn cõi địa cầu? "
16Mọi kẻ thù há miệng hăm ngươi,huýt sáo, nghiến răng, bọn chúng nói:"Phen này ta nuốt sống ăn tươi.Ngày ta chờ đợi nay đã đến, ngày đó, ta đã thấy đây rồi."
17ĐỨC CHÚA thi hành điều Người đã quyết,thực hiện lời Người đã phán xưa,lời Người truyền dạy từ bao thuở,nên đã diệt trừ, chẳng chút xót thương.Người làm cho kẻ thù ngươi hả hê sung sướng,tăng sức mạnh cho kẻ chống đối ngươi.
18Tự đáy lòng, hãy kêu lên Chúa,hỡi tường thành của thiếu nữ Xi-on!Cứ để mặc suối lệ ngươi tuôn chảy, ngày đêm chẳng khi ngừng.Chớ khi nào ngơi nghỉ, cũng đừng để dòng lệ khô đi.
19Đứng dậy đi, la lên trong đêm tối,khi năm canh chỉ mới bắt đầu!Trước nhan Chúa, hãy trút niềm tâm sự, giơ tay hướng về Ngườimà cầu cho sinh mạng của đoàn con đang lịm dần vì đóiđầu đường, góc phố, khắp nơi nơi.
20Lạy ĐỨC CHÚA, xin nhìn xem cho kỹ,Ngài đối xử thế này với ai đây?Làm sao người mẹ đành ăn thịtnhững đứa con mình bồng bế trên tay?Làm sao tư tế và ngôn sứlại bị giết ngay trong thánh điện Ngài?
21Ngoài phố, em bé với cụ già nằm la liệt,thanh niên và thiếu nữ ngã gục dưới lưỡi gươm.Ngày phẫn nộ, Ngài thẳng tay tàn sát,Ngài tiêu diệt, chẳng chút xót thương.
22Bao nỗi kinh hoàng từ bốn phương kéo tớinhư người ta trẩy hội:Ngài đã gọi chúng đến bủa vây tôi.Ngày ĐỨC CHÚA nổi trận lôi đình,không ai thoát nạn, không người sống sót.Những đứa con tôi bế bồng nuôi dưỡng,nay địch quân giết chết cả rồi.
Chương 3
BÀI THỨ BA
1Tôi là người đã sống cảnh lầm thandưới làn roi giận dữ của Người.
2Người dẫn tôi, bắt tôi lần bước,trong tối tăm, không ánh sáng soi đường.
3Suốt ngày Người ra tayhành hạ tôi đủ cách.
4Da thịt tôi, Người khiến phải hao mòn,xương cốt tôi, Người làm cho rời rã.
5Người đắp ụ nhằm tấn công tôi,vùi dập tôi trong cay đắng nhục nhằn.
6Người nhốt tôi trong ngục tù tăm tối,như những kẻ đã chết tự ngàn xưa.
7Người xây tường vây kín lấy tôi, tôi không sao trốn thoát.Xiềng xích tôi, Người làm cho thêm nặng.
8Tôi kêu la cầu cứu, Người cũng bịt miệng tôi,không để tôi khẩn nguyện.
9Người lấy đá hộc chận đường tôi,xoá lối đi khiến tôi phải lạc hướng.
10Người là con báo rình rập tôi,là sư tử chờ mồi trong bóng tối.
11Người để tôi lạc lối nhằm xé xác phanh thây,bỏ mặc tôi cô đơn tiều tuỵ.
12Người giương nỏ nhắm tôi,tôi trở thành mục tiêu cho Người bắn.
13Người rút tên trong ốngbắn vào tạng phủ tôi.
14Tôi nên trò cười cho thiên hạ,nên vè vãn suốt ngày họ nghêu ngao.
15Người ép tôi nuốt cay ngậm đắng,rượu bồ hòn bắt uống cho say.
16Răng tôi, Người bắt nhai đá sỏi,xác tôi, Người vùi dập dưới đống tro.
17Hồn tôi hết được bình an thư thái,tôi đã quên mùi hạnh phúc rồi.
18Tôi tự nhủ: cuộc sống của mình nay chấm dứt,hy vọng nơi ĐỨC CHÚA cũng tiêu tan.
19Xin nhớ đến nỗi khốn cùng của con,và cuộc đời con vất vưởng nuốt cay ngậm đắng.
20Nỗi niềm riêng canh cánh bên lòng,khiến hồn con tiêu hao mòn mỏi.
21Đây là điều con suy đi gẫm lại,nhờ thế mà con vững dạ cậy trông:
22Lượng từ bi ĐỨC CHÚA đâu đã cạn,lòng thương xót của Người mãi không vơi.
23Sáng nào Người cũng ban ân huệ mới.Lòng trung tín của Người cao cả biết bao!
24Tôi tự nhủ: "ĐỨC CHÚA là phần sản nghiệp của tôi,vì thế nơi Người, tôi trông cậy."
25ĐỨC CHÚA xử tốt với ai tin cậy Người,với ai hết lòng tìm kiếm Chúa.
26Biết thinh lặng đợi chờ,đợi chờ ơn cứu độ của ĐỨC CHÚA, đó là một điều hay.
27Cũng là một điều hay cho người nàophải mang ách từ khi còn trẻ.
28Khi chính Chúa bắt nó phải mang,nó hãy cứ ngồi im lặng một mình,
29cứ đặt miệng nó trong bụi đất- may ra còn chút hy vọng nào chăng -
30nó cứ đưa má cho kẻ tát,chuốc lấy cho mình đầy nỗi nhuốc nhơ.
31Vì quả thật, Đức Chúa chẳng bỏ rơi mãi mãi:
32có làm khổ, Người cũng xót thương,vì Người vốn từ bi cao cả;
33có hạ nhục và làm khổ người ta, Người cũng chẳng vui vẻ gì.
34Chà đạp dưới chân hết mọi tù nhân trong xứ sở;
35tráo trở để không tôn trọng quyền lợi kẻ kháctrước mặt Đấng Tối Cao;
36gây thiệt hại cho người khi kiện tụng:tất cả những điều này,lẽ nào Đức Chúa lại không thấy?
37Ai chỉ nói một lời là có mọi sự?Chẳng phải Đức Chúa đã phán truyền hay sao?
38Chẳng lẽ mọi điều lành điều dữkhông xuất hiện do miệng Đấng Tối Cao?
39Sao con người cứ than thân trách phậnmà không sống cho ra người, tránh xa tội lỗi?
40Mọi nẻo đường của ta, ta hãy xem đi xét lại,và trở về cùng ĐỨC CHÚA.
41Hãy giơ tay và hướng lòng lên Đức Chúa,là Đấng ngự trên trời.
42Chúng con đắc tội, chúng con phản phúc,Ngài thì Ngài chẳng dung tha.
43Ngài ẩn mình trong cơn thịnh nộ,đuổi bắt và tiêu diệt chúng con chẳng chút khoan hồng.
44Ngài ẩn mình thật kín giữa ngàn mây thẳm,khiến lời kinh không sao vọng tới.
45Ngài biến chúng con thành rác rưởi,thành đồ phế thải giữa chư dân.
46Hết mọi kẻ thù của chúng tôiđều há miệng hằm hè khiêu khích.
47Số phận của chúng tôi là vực thẳm và kinh hoàng,là đổ nát và tan hoang.
48Mắt tôi trào suốt lệthương con gái dân tôi tàn phế.
49Mắt tôi thành suối không ngừng chảy,cứ chảy mãi không ngừng,
50cho đến khi, từ trời cao thẳm,ĐỨC CHÚA nhìn xem và trông thấy tỏ tường.
51Mắt tôi làm cho tôi nhức nhối,vì cảm thương mọi thiếu nữ Thành Đô.
52Những người thù ghét tôi vô cớđuổi xua tôi như thể đuổi chim.
53Chúng chôn sống tôi trong một cái hố,rồi lấy đá lấp lại.
54Nước dâng lên ngập đầu,tôi thốt lên: "Chết mất! "
55Từ hố sâu, thân lạy ĐỨC CHÚA,con kêu khấn danh Ngài.
56Ngài đã nghe con cầu nguyện kêu van,xin đừng giả điếc làm ngơ nữa!
57Chúa ở bên con ngày con kêu Chúa,Ngài đã phán: "Đừng sợ hãi chi! "
58Ngài biện hộ cho con, lạy Chúa,và chuộc lấy mạng con.
59Con bị oan, Ngài đã thấy rõ,lạy ĐỨC CHÚA, xin minh xử cho con.
60Ngài đã thấy chúng căm gan giận dữ,tìm mọi âm mưu chống lại con.
61Lạy ĐỨC CHÚA, Ngài đã nghe những lời lăng nhục,và mọi điều chúng mưu tính hại con,
62với những lời thì thầm bàn tánsuốt ngày chống lại con.
63Xin Ngài thấy cho: chúng ngồi hay đứng,con cũng thành vè cho chúng nghêu ngao.
64Lạy ĐỨC CHÚA, xin Ngài đáp trảtuỳ theo những việc tay chúng làm.
65Xin cho lòng chúng ra cứng cỏi,giáng trên chúng lời nguyền rủa của Ngài.
66Trong cơn thịnh nộ, xin xua đuổi và tiêu diệt chúng,cho chúng khuất dạng khỏi gầm trời.
Chương 4
BÀI THỨ TƯ
1Làm sao vàng lại phai nhạt được?Vàng tinh khiết nhất cũng biến chất rồi!Đá thánh nằm vung vãi mọi đầu đường góc phố.
2Những người con ưu tú của Xi-on quý giá tựa vàng ròng,sao lại bị coi thường như bình đấtdo tay người thợ gốm làm ra?
3Ngay cả lũ chó rừng cũng biết chìa vú cho con bú,thế mà con gái dân tôi lại dữ dằn hung bạonhư đà điểu chốn hoang địa khô cằn.
4Bé thơ măng sữa, vì quá khát, nên lưỡi dính với hàm;còn đám trẻ nhỏ đòi ăn bánh, nhưng nào có ai cho!
5Những người từng thưởng thức cao lương mỹ vịnay gục chết ngoài đường,những kẻ được dưỡng nuôi trong nhung lụanay phải bốc phân dơ.
6Thiếu nữ dân tôi gian ác tầy trờivượt xa cả Xơ-đôm tội lỗi;thành đó bị đổ nhào trong nháy mắt,chẳng cần ai phải nhúng tay vào.
7Đám thanh niên mới ngày nao rạng ngời hơn tuyết,trắng hơn cả sữa tươi,thân mình đẹp hơn san hô thắm đỏ,da dẻ mịn màng tựa ngọc xanh.
8Nay mặt chúng đen như mồ hóng,ngoài đường phố không thể nhận ra,chỉ còn da bọc xương, khô đét như khúc gỗ.
9Chết vì gươm đâm còn may mắn hơn chết vì đói lả,bởi vì người chết đóichẳng được ăn hoa quả ruộng đồng.
10Những bà mẹ vốn dịu hiền âu yếmlại đang tay nấu thịt con mình,biến chúng thành của ănngày con gái dân tôi lâm cơn cùng khốn.
11ĐỨC CHÚA đã đùng đùng nổi giậntrút hết cơn thịnh nộ xuống Xi-on,khiến bùng lên ngọn lửa thiêu huỷ cả móng nền.
12Vua chúa trần gian cùng dân cư thế giớikhông làm sao tin nổirằng kẻ thù cùng với quân áp bứclại qua được cửa thành Giê-ru-sa-lem.
13Âu cũng chỉ vì ngôn sứ tội lỗi,vì tư tế đồi bại quá đi thôi:ngay ở giữa thành, họ ra tay đổ máu người công chính.
14Họ như người mù lang thang ngoài đường phố,mình mẩy đầy máu me;ngay cả áo xống họ, chẳng ai dám đụng tới!
15Người ta kêu: "Đồ dơ bẩn đó! Tránh đi thôi!Tránh đi! Tránh đi! Đừng đụng tới chúng! "Chúng có trốn, có trôi dạt đến đâu,dân ngoại cũng sẽ nói: "Chúng không ở đây được."
16Thánh nhan ĐỨC CHÚA phân tán chúng,chẳng nhìn đến chúng nữa.Tư tế không dám ngẩng mặt lên,kỳ mục chẳng được ai đoái đến.
17Phần chúng tôi vẫn mỏi mắt mong chờ,chờ mong cứu giúp cũng luống công.Từ vọng canh, chúng tôi ngóng đợi,đợi một dân chẳng cứu nổi ai.
18Bước chân chúng tôi, quân thù dò xét,không cho bén mảng tới quảng trường.Tận số rồi, đời chúng tôi đã hết,quả chúng tôi đã đến ngày tàn!
19Những người săn đuổi chúng tôi lanh lẹ quá,hơn cả đại bàng giữa trời xanh.Chúng rượt đuổi chúng tôi trên đồi núi,nơi hoang địa gài bẫy bắt chúng tôi.
20Đấng được ĐỨC CHÚA xức dầu,và từng là lẽ sống của chúng tôi,đấng ngày xưa chúng tôi đã nói"giữa chư dân, ta núp bóng người", thì nay sa hố quân thù đào sẵn.
21Hãy vui lên, hãy nhảy mừng, hỡi thiếu nữ Ê-đômđang cư ngụ trong miền đất Út:chén lôi đình rồi cũng đến lượt ngươi phải uống,say ngất say ngư, ngươi sẽ tự lột trần.
22Hỡi thiếu nữ Xi-on, tội vạ ngươi đã được tẩy xoá,ngươi chẳng còn phải đi lưu đày nữa.Còn ngươi, hỡi thiếu nữ Ê-đôm,sự gian ác của ngươi, Người sẽ trừng trị,tội lỗi của ngươi, Người sẽ lột trần.
Chương 5
BÀI THỨ NĂM
1Lạy ĐỨC CHÚA, xin Ngài nhớ cho:chúng con khổ cực biết chừng nào.Xin đưa mắt nhìn xemnỗi nhục nhằn chúng con phải chịu.
2Sản nghiệp chúng con đã về tay ngoại kiều,nhà cửa chúng con lại thuộc về kẻ khác.
3Chúng con mồ côi chamẹ chúng con goá bụa.
4Đến như nước uống còn phải trả tiền,củi để đun cũng phải mua mới có.
5Chúng con bị săn đuổi, cổ đeo gông nặng nề,xác thân rời rã mà chẳng được nghỉ ngơi.
6Chúng con ngửa tay xin Ai-cập,chờ Át-sua cho miếng bánh độ thân.
7Cha ông chúng con phạm tội, nhưng đã khuất,chúng con nay gánh chịu vạ các ngài gây nên.
8Đám tôi đòi thống trị chúng con,chẳng ai cứu chúng con khỏi tay chúng.
9Chúng con đánh liều vào hoang địa,bất chấp lưỡi gươm, kiếm bánh về.
10Da thịt nóng ran như lò lửa,bụng dạ cồn cào vì cơn đói.
11Tại Xi-on, chúng hãm hiếp đàn bà,trong các thành Giu-đa, chúng làm nhục trinh nữ.
12Chúng tra tay treo cổ các thủ lãnh chúng con,hàng kỳ mục, chúng chẳng thèm kiêng nể.
13Đám thanh niên phải khiêng cối đá,còn thiếu niên lảo đảo dưới khối gỗ nặng nề.
14Cổng thành vắng bóng hàng kỳ mục,thanh niên hết đàn ca xướng hát.
15Tim chúng con hết rạo rực niềm vui,tang tóc sầu thương thay thế cho vũ điệu.
16Triều thiên đội đầu nay đã rớt,khốn thân chúng con: chúng con đã lỗi phạm đến Ngài.
17Hỏi vì đâu mà lòng chúng con sầu muộn,vì đâu mắt chúng con mù tối?
18Âu cũng vì núi Xi-on vắng lặng điêu tàn,trở thành nơi cho sói rừng lảng vảng.
19Còn Ngài, lạy ĐỨC CHÚA, Ngài muôn đời tồn tại,vương quyền Ngài bền vững thiên thu.
20Sao Ngài đành quên chúng con mãi mãi,đành bỏ mặc chúng con suốt chuỗi ngày dài?
21Xin đưa chúng con về với Ngài, lạy ĐỨC CHÚA,để chúng con trở về.Xin đổi mới cuộc đời chúng concho được như thời xa xưa ấy.
22Hay Ngài đã thực sự ruồng rẫy chúng con,đã giận chúng con hết mức rồi?