Chương 1

I. LỜI MỞ ĐẦU

Xa-tan thử thách ông Gióp
1Xưa ở đất Út có một người tên là Gióp. Ông là một con người vẹn toàn và ngay thẳng, kính sợ Thiên Chúa và lánh xa điều ác. 2Ông sinh được bảy người con trai và ba người con gái. 3Ông có một đàn súc vật gồm bảy ngàn chiên dê, ba ngàn lạc đà, năm trăm đôi bò, năm trăm lừa cái và một số rất đông tôi tớ. Ông là người giàu có nhất trong số các con cái Phương Đông. 4Các con trai ông có thói quen luân phiên tới nhà nhau tiệc tùng và cho người đi mời ba cô em gái đến ăn uống với họ. 5Mỗi khi hết vòng tiệc tùng, ông Gióp cho gọi họ đến để thanh tẩy họ; rồi ông dậy thật sớm, dâng lễ toàn thiêu cho mỗi người trong họ, vì ông tự nhủ: "Biết đâu các con trai ta đã chẳng phạm tội và nguyền rủa Thiên Chúa trong lòng! " Lần nào ông Gióp cũng làm như thế.
6Vậy một ngày kia, các con cái Thiên Chúa đến trình diện ĐỨC CHÚA; Xa-tan cũng đến trong đám họ. 7Bấy giờ ĐỨC CHÚA phán với Xa-tan: "Ngươi từ đâu tới? " Xa-tan thưa với ĐỨC CHÚA: "Rảo quanh cõi đất và lang thang khắp đó đây." 8ĐỨC CHÚA phán với Xa-tan: "Ngươi có để ý đến Gióp, tôi tớ của Ta không? Thật chẳng có ai trên cõi đất này giống như nó: một con người vẹn toàn và ngay thẳng, kính sợ Thiên Chúa và lánh xa điều ác! " 9Nhưng Xa-tan thưa lại với ĐỨC CHÚA: "Có phải Gióp kính sợ Thiên Chúa mà không cầu lợi chăng? 10Chẳng phải chính Ngài đã bao bọc, chở che nó tư bề, nó cũng như nhà cửa và tài sản của nó sao? Ngài đã ban phúc lành cho công việc do tay nó làm, và các đàn súc vật của nó lan tràn khắp xứ. 11Ngài cứ thử giơ tay đánh vào mọi tài sản của nó xem, chắc chắn là nó nguyền rủa Ngài thẳng mặt! " 12ĐỨC CHÚA phán với Xa-tan: "Được, mọi tài sản của nó thuộc quyền ngươi, duy chỉ có con người của nó là ngươi không được đưa tay đụng tới." Rồi Xa-tan rút lui khỏi nhan ĐỨC CHÚA.
13Vậy một ngày kia, các con trai con gái ông đang ăn tiệc uống rượu ở nhà người anh cả của họ, 14thì một người đưa tin đến nói với ông Gióp: "Trong lúc bò của ông cày ruộng và lừa cái ăn cỏ bên cạnh, 15dân Sơ-va đã xông vào cướp lấy; còn các đầy tớ, chúng dùng gươm giết chết, chỉ có mình tôi thoát nạn về báo cho ông hay." 16Người ấy còn đang nói thì một người khác về thưa: "Lửa của Thiên Chúa từ trời giáng xuống đã đốt cháy chiên dê và đầy tớ; lửa đã thiêu rụi hết, chỉ có mình tôi thoát nạn về báo cho ông hay." 17Người này còn đang nói thì một người khác về thưa: "Người Can-đê chia thành ba toán ập vào cướp lấy lạc đà; còn các đầy tớ, chúng dùng gươm giết chết, chỉ có mình tôi thoát nạn về báo cho ông hay." 18Người ấy còn đang nói, thì một người khác về thưa: "Con trai con gái ông đang ăn tiệc uống rượu trong nhà người anh cả của họ, 19thì một trận cuồng phong từ bên kia sa mạc thổi thốc vào bốn góc nhà; nhà sập xuống đè trên đám trẻ; họ chết hết, chỉ có mình tôi thoát nạn về báo cho ông hay."
20Bấy giờ ông Gióp trỗi dậy, xé áo mình ra, cạo đầu, sấp mình xuống đất, sụp lạy 21và nói:"Thân trần truồng sinh từ lòng mẹ,tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng.ĐỨC CHÚA đã ban cho, ĐỨC CHÚA lại lấy đi:xin chúc tụng danh ĐỨC CHÚA! "
22Trong tất cả những chuyện ấy, ông Gióp không hề phạm tội cũng không buông lời trách móc phạm đến Thiên Chúa.
Chương 2 1Một ngày kia, con cái Thiên Chúa đến trình diện ĐỨC CHÚA; Xa-tan cũng đến trong đám họ, để trình diện ĐỨC CHÚA. 2Bấy giờ, ĐỨC CHÚA phán với Xa-tan: "Ngươi từ đâu tới? " Xa-tan thưa với ĐỨC CHÚA: "Rảo quanh cõi đất và lang thang khắp đó đây." 3ĐỨC CHÚA phán với Xa-tan: "Ngươi có để ý đến Gióp, tôi tớ của Ta không? Thật chẳng có ai trên cõi đất này giống như nó: một con người vẹn toàn và ngay thẳng, kính sợ Thiên Chúa và lánh xa điều ác! Nó vẫn kiên vững trong đường lối vẹn toàn của nó, dù ngươi đã vô cớ xúi giục Ta chống lại, để tiêu diệt nó." 4Và Xa-tan thưa lại với ĐỨC CHÚA: "Da đổi da! Tất cả những gì người ta có, người ta đều sẵn sàng cho đi để cứu mạng sống mình. 5Ngài cứ thử giơ tay đánh vào xương vào thịt nó xem, chắc chắn là nó sẽ nguyền rủa Ngài thẳng mặt! " 6ĐỨC CHÚA phán với Xa-tan: "Được, nó thuộc quyền ngươi, nhưng ngươi phải tôn trọng mạng sống nó." 7Rồi Xa-tan rút lui khỏi nhan ĐỨC CHÚA.
8Ông ngồi giữa đống tro, lấy mảnh sành mà gãi. 9Bấy giờ, vợ ông bảo: "Ông còn kiên vững trong đường lối vẹn toàn của ông nữa hay thôi? Hãy nguyền rủa Thiên Chúa và chết đi cho rồi! " 10Nhưng ông Gióp đáp lại: "Cả bà cũng nói như một mụ điên. Chúng ta đón nhận điều lành từ Thiên Chúa, còn điều dữ, lại không biết đón nhận sao? " Trong tất cả những chuyện ấy, ông Gióp không để cho môi miệng thốt ra lời tội lỗi.
11Ba người bạn của ông Gióp nghe biết tất cả những tai hoạ xảy ra cho ông, liền kéo đến, mỗi người từ xứ sở của mình, Ê-li-phát người Tê-man, Bin-đát người Su-ác, Xô-pha người Na-a-mát. Họ bàn nhau đến để chia buồn và an ủi ông. 12Từ xa, họ ngước mắt nhìn, nhưng chẳng nhận ra ông. Họ bật khóc; mỗi người xé áo mình ra và rắc tro lên đầu. 13Rồi họ ngồi xuống đất, bên cạnh ông, suốt bảy ngày đêm, chẳng nói với ông một lời, vì họ thấy rằng nỗi đau khổ của ông quá lớn.
Chương 3

II. ĐỐI THOẠI

1. THIÊN THỨ NHẤT

Ông Gióp nguyền rủa ngày ông chào đời
1Sau cùng, ông Gióp mở miệng nguyền rủa ngày ông chào đời. 2Ông Gióp lên tiếng nói:
3Phải chi đừng xuất hiện ngày tôi đã chào đời,cũng như đêm đã báo:"Đứa con trong bụng mẹ là một nam nhi! "
4Phải chi ngày ấy là đêm tối,phải chi từ nơi cao thẳmThiên Chúa đừng để ý tới ngày ấy làm gì. Phải chi trên ngày ấy ánh sáng đừng chiếu rọi.
5Phải chi trên ngày ấy tối tăm mờ mịt bao trùm,mây đen đến che phủ và sương mù bỗng dưng ập xuống.
6Phải chi đêm ấy bị tối tăm xâm nhập,không được kể vào niên lịch,không được tính trong số các tháng.
7Này, phải chi đêm ấy là đêm cô đơn buồn thảm,đêm chẳng hề có tiếng reo vui.
8Phải chi những kẻ đã nguyền rủa ngàyđã sẵn sàng đánh thức con giao longcũng nguyền rủa đêm ấy.
9Phải chi tinh tú ban mai thành tăm tối mịt mờ,và ban mai uổng công chờ ánh sáng,không hề thấy bình minh xuất hiện.
10Vì đêm ấy đã không đóngkín lòng dạ cưu mang tôikhiến mắt tôi khỏi nhìn thấy đau khổ.
11Sao tôi không chết đi lúc vừa mới chào đời,không tắt thở ngay khi lọt lòng mẹ?
12Sao lại có hai đầu gối đỡ lấy tôi,có đôi vú cho tôi bú mớm?
13Chẳng vậy thì giờ đây tôi đã nằm xuống yên hàn,đã an giấc nghỉ ngơi
14cùng các bậc vương hầu khanh tướngđã xây lăng xây mộ cho mình,
15hay những bậc thủ lãnh vàng bạc chất đầy nhà.
16Chẳng vậy thì giờ đây tôi đã không hiện hữu,khác nào thai nhi chết yểu bị đem chôn,hay trẻ sơ sinh không nhìn thấy ánh sáng.
17Tại đó, kẻ hung tàn không còn quấy phá nữa,cũng tại đó người kiệt sức lại được nghỉ ngơi.
18Kẻ tù đày được bình an thư thái,chẳng còn nghe giám thị quát mắng rầy la.
19Lớn bé đều như nhau,nô lệ được tự do, hết phải làm tôi chủ.
20Sao Người lại ban ánh sáng cho kẻ khốn cùng,ban sự sống cho ai nuốt cay ngậm đắng?
21Họ là những người mong chết mà không được,tìm cái chết hơn cả tìm kho báu.
22Họ phấn khởi mừng vui, hân hoan vì tìm thấy phần mộ.
23Sao lại ban ánh sáng và sự sốngcho kẻ chẳng biết mình đi đâu,cho kẻ bị Thiên Chúa giam hãm tư bề?
24Quả thật, bánh tôi ăn chỉ là tiếng nức nở,tiếng tôi gào thét tựa nước lũ ngập tràn.
25Những gì làm tôi kinh hoàng sợ hãi nay đã xảy đến rồi.Những gì khiến tôi rụng rời khiếp sợnay ập xuống trên tôi.
26Tôi chẳng được thư thái yên hàn,tôi hết được nghỉ ngơi, vì trăm điều phiền muộn.
Chương 4
Tin tưởng vào Thiên Chúa
1Bấy giờ, ông Ê-li-phát, người Tê-man, lên tiếng nói:
2Nếu chúng tôi ngỏ lời, liệu anh chịu nổi không?Nhưng nào ai có thể cứ làm thinh chẳng nói!
3Này anh đã khuyên nhủ bao người,đã làm cho những đôi tay rã rời nên mạnh mẽ.
4Người lảo đảo mà đứng vững được là nhờ lời anh.Cũng nhờ anh mà đầu gối lung lay thành cứng cáp.
5Giờ đây, đến lượt anh, anh lại ra yếu nhược,đến phiên anh bị đánh, anh sợ hãi bàng hoàng.
6Chẳng lẽ lòng kính sợ của anh không làm anh tin tưởng,và cuộc sống vẹn toàn chẳng giúp anh hy vọng hay sao?
7Xin anh nhớ kỹ: Có ai vô tội mà phải tiêu vong?Có nơi nào người công chính lại bị huỷ diệt?
8Điều tôi thấy rành rànhlà những người vun trồng tội ác và gieo tai rắc hoạcuối cùng chỉ gặt lấy hoạ tai.
9Chúng bị tiêu vong do hơi thở của Thiên Chúa,chúng phải tận diệt vì nộ khí của Người.
10Tiếng sư tử gầm, tiếng hùm thiêng rống,Người làm cho im bặt.Người bẻ gãy nanh sư tử con.
11Sư tử tiêu vong vì không còn mồi,tất cả bầy con phải tan tác.
12Có một lời chợt đến với tôivà tai tôi nghe được tiếng thì thầm.
13Sau những thị kiến ban đêm,giữa những cơn ác mộng,khi một giấc ngủ mê ập xuống trên người phàm,
14thì một nỗi kinh hoàng run sợ xâm chiếm con người tôi,khiến xương cốt tôi rụng rời kinh hãi.
15Một làn gió lướt qua mặt tôi làm tôi nổi gai ốc.
16Kìa có ai đứng đó, sừng sững trước mặt tôi,hình dáng trông không rõ.Một thoáng thinh lặng. .. rồi tôi nghe tiếng nói:
17"Chẳng lẽ người phàm công chính hơn Thiên Chúa?Chẳng lẽ con người lại thanh sạchhơn Đấng dựng nên mình?
18Anh hãy xem: ngay các tôi tớ của Người,Người còn không tin tưởng,Người bắt lỗi cả các thiên sứ của Người.
19Còn nói chi kẻ cư ngụ trong ngôi nhà đất sét,đặt nền móng trên cát, trên bụi,bị chà đạp chẳng khác côn trùng.
20Một sớm một chiều chúng bị nghiền nát,rồi biến dạng, chẳng còn ai để ý lưu tâm.
21Dây căng lều của chúng đã chẳng bị cắt đứt rồi sao?Chúng chết mà chẳng hiểu tại sao mình chết."
Chương 5 1Anh cứ gọi xem! Liệu có ai trả lời anh chăng?Trong số các thánh, anh hướng về vị nào?
2Quả thật, nỗi sầu khổ làm người điên phải chếtvà giận hờn làm kẻ dại phải tiêu vong.
3Chính tôi, tôi đã thấy người điên mọc rễ,và lập tức tôi đã nguyền rủa nơi nó ở.
4Chớ gì con cái nó không còn chỗ tựa nương,bị chà đạp nơi cổng thành, không được ai giải thoát.
5Cái gì nó gặt được, chớ gì người đói ăn mất,người ta cứ lấy, bất kể hàng rào gai,và tài sản chúng, chớ gì những kẻ khác nuốt trửng.
6Quả thật, nỗi bất hạnh chẳng phải từ lòng đất chui lên,và khổ đau cũng chẳng mọc lên từ mặt đất.
7Quả thật, con người sinh ra để mà chịu khổ,cũng như những tia chớp loé lửa trên cao.
8Phần tôi, tôi sẽ thỉnh cầu Thiên Chúa,sẽ trình bày với Thiên Chúa vụ án của tôi.
9Người làm ra những điều vĩ đại khôn dò khôn thấu,và những điều kỳ diệu vô vàn vô kể.
10Người khiến mưa rơi trên mặt đấtvà đổ tràn nước xuống nương đồng.
11Kẻ mọn hèn, Người cất nhắc lên,kẻ phiền muộn, Người đặt ở nơi cao an toàn.
12Mưu đồ của hạng tinh khôn, Người phá vỡ,khiến tay chúng chẳng làm nên công trạng gì.
13Người bắt kẻ khôn ngoanbằng chính những xảo kế của chúng,và đi trước mưu toan của phường quỷ quyệt.
14Giữa ban ngày, chúng rơi vào bóng tối,ngay chính ngọ, chúng mò mẫm như lần bước trong đêm.
15Người cứu kẻ yếu hènkhỏi lưỡi gươm, khỏi tay người quyền thế.
16Bấy giờ kẻ nghèo khó lại bừng lên niềm hy vọng,và phường tội lỗi chẳng còn dám hé môi.
17Phúc thay người được Thiên Chúa sửa trị!Chớ coi thường giáo huấn của Đấng Toàn Năng.
18Người gây thương tích, cũng chính Người băng bó,đánh bầm dập xong, lại ra tay chữa lành.
19Sáu lần Người giải thoát anh khỏi cơn khốn quẫn,đến lần thứ bảy, tai hoạ không sao hại được anh.
20Người cứu anh khỏi chết trong thời đói kém,khỏi lưỡi gươm sát hại trong buổi binh đao.
21Anh sẽ được chở che khi bị lăng nhục,tai hoạ có đến, anh cũng chẳng sợ chi.
22Tai ương đói kém chỉ khiến anh bật cười,thú vật rừng hoang chẳng làm anh sợ hãi.
23Bởi vì anh giao ước cả với đá ngoài đồng,và thú rừng sẽ cùng anh chung sống.
24Anh sẽ hưởng bình an tại nơi anh cư ngụ,kiểm điểm đàn vật, chẳng thấy thiếu con nào.
25Anh sẽ thấy con đàn cháu đống,hậu duệ anh đông đúc như cỏ mọc ngoài đồng.
26Anh xuống mồ khi tuổi già mà còn tráng kiệnnhư lúa chín ngày mùa được đem đến sân phơi.
27Đó là điều chúng tôi đã tìm tòi kỹ lưỡng,sự thật là như thế:xin anh nghe và rút tỉa điều lợi ích cho mình.
Chương 6
Chỉ có ai đau khổ mới hiểu được nỗi khổ của mình
1Bấy giờ ông Gióp lên tiếng trả lời:
2Ôi, phải chi ai cân được nỗi sầu của tôi,và đặt lên bàn cân nỗi đau tôi phải chịu!
3Nhưng nỗi đau, nỗi sầu của tôi lại nặng hơn cát biển;chính vì thế mà tôi phải nghẹn ngào, nói năng lúng túng.
4Vì những tên nhọn của Đấng Toàn Năngđã cắm ngập thân tôi, khiến tâm thần tôi ngấm toàn chất độc.Những nỗi kinh hoàng của Thiên Chúahàng hàng lớp lớp ập xuống trên tôi.
5Có con lừa nào kêu bên đám cỏ non,có con bò nào rống giữa cỏ xanh mơn mởn?
6Hỏi có ai ăn nhạt mà không cần muối?Liệu nước rau sam có được chút hương vị nào chăng?
7Những thứ kia làm tôi ngán ngẩm, tôi chẳng buồn đụng đến.
8Ai làm cho điều tôi mong ước được thành tựu?Điều tôi hy vọng, ước gì Thiên Chúa khấng ban cho!
9Ước gì Thiên Chúa nghiền tôi tan nát,Người cứ vung tay chặt nhỏ tôi ra.
10Ít ra tôi còn có được niềm an ủi này,còn có được niềm vui trong nỗi đau khôn xiết:Lời của Đấng Thánh, tôi không hề quên lãng.
11Sức tôi được ngần nào mà tôi dám cậy trông?Kết cuộc tôi ra sao để cho tôi kiên nhẫn?
12Sức của tôi, đâu phải là sức đá?Thịt của tôi, đâu cứng chắc như đồng?
13Chẳng lẽ hư không lại là nguồn trợ lực giúp tôi chờ đợi,hay khôn ngoan tài giỏi đã bỏ tôi mà trốn mất rồi?
14Ai từ chối chẳng xót thương bè bạn,cũng không kính sợ Đấng Toàn Năng.
15Anh em tôi đã phản bội tôi, họ như dòng thác lũ,như lòng suối khi nước đã chảy qua.
16Băng đóng thành tảng, tuyết chất thành đống;nước đục ngầu khi băng giải tuyết tan,
17rồi cạn khô vào mùa nắng hạ.Dưới ánh nắng mặt trời, nước bốc hơi, không để lại dấu vết.
18Đoàn lữ hành thay đổi hướng đi,họ phiêu bạt giữa chốn hoang vu rồi mất dạng.
19Đoàn lữ hành Tê-ma chăm chăm tìm nước,đoàn người Sơ-va dạt dào hy vọng.
20Nhưng họ phải bẽ bàng vì đã quá tin tưởng chờ mong,khi đến nơi, họ thẹn thùng xấu hổ.
21Đối với tôi trong lúc này, các anh là thế đó,gặp lúc nguy nan, các anh liền hốt hoảng.
22Phải chăng tôi đã từng năn nỉ các anh:"Xin ban cho tôi một ân huệ, là lấy một phần tài sản để giúp tôi
23hay giải thoát tôi khỏi tay địch thù,cứu giúp tôi khỏi tay phường hung bạo"?
24Xin vui lòng chỉ giáo, rồi tôi sẽ lặng thinh,tôi sai ở chỗ nào, xin chỉ cho tôi thấy.
25Lời ngay lẽ thẳng dễ thuyết phục biết bao,nhưng lời lẽ các anh thì bắt bẻ được gì?
26Phải chăng lời nói là điều các anh muốn bắt bẻ?Nhưng lời nói của người tuyệt vọng,cứ để mặc cho gió cuốn đi!
27Ngay trẻ mồ côi, các anh cũng rút thăm chia chác,còn bạn bè, các anh cũng bán luôn.
28Xin các anh nhìn tôi xem nào, chẳng lẽ tôi nói dối?
29Hãy trở lại, mong sao chẳng có gì dối gian.Một lần nữa, xin mau trở lại,tôi vẫn là một người công chính.
30Phải chăng tôi nói lời gian dối khi mở miệng?Chẳng lẽ chưa bao giờ tôi nếm mùi cay đắng gian truân?
Chương 7 1Cuộc sống con người nơi dương thếchẳng phải là thời khổ dịch sao?Và chuỗi ngày lao lung vất vảđâu khác gì đời kẻ làm thuê?
2Tựa người nô lệ mong bóng mát,như kẻ làm thuê đợi tiền công,
3cũng thế, gia tài của tôi là những tháng vô vọng,số phận của tôi là những đêm đau khổ ê chề.
4Vừa nằm xuống, tôi đã nhủ thầm: "Khi nào trời sáng? "Mới thức dậy, tôi liền tự hỏi: "Bao giờ chiều buông? "Mãi tới lúc hoàng hôn, tôi chìm trong mê sảng.
5Thịt tôi chai ra, dòi bọ lúc nhúc,da tôi nứt nẻ, máu mủ đầm đìa.
6Ngày đời tôi thấm thoát hơn cả thoi đưa,và chấm dứt, không một tia hy vọng.
7Lạy ĐỨC CHÚA, xin Ngài nhớ cho,cuộc đời con chỉ là hơi thở,mắt con sẽ chẳng thấy hạnh phúc bao giờ.
8Những đôi mắt từng nhìn thấy con chẳng nhận ra con nữa,nhưng nếu Ngài đưa mắt nhìn con, thì con sẽ chẳng còn.
9Ví tựa mây tan, ví tựa mây bay,ai xuống âm phủ rồi, chẳng còn lên được nữa!
10Nó chẳng trở về mái nhà xưa,nơi nó đã ở hết nhận ra nó rồi.
11Chính vì thế, con sẽ không ngậm miệng,con sẽ nói ra khi tâm thần sầu não,sẽ than thở lúc con tim cay đắng.
12Con đâu có phải là biển cả hay thủy quái dị hình,khiến Ngài phải cho người canh gác?
13Nếu con nói: "Giường con nằm sẽ an ủi con,nơi con ngủ sẽ làm dịu đi tiếng con than thở",
14thì khi ấy, Ngài sẽ làm con kinh hoàng vì giấc mộng,làm con hoảng sợ vì thị kiến.
15Chẳng thà bị treo cổ, chẳng thà phải chếthơn là sống lây lất, da bọc xương.
16Con chẳng thiết tha gì, con đâu có sống mãi,xin cứ để mặc con, vì đời con chỉ là hơi thở.
17Con người là gì để Ngài phải coi trọng, để Ngài phải lưu tâm,
18để sáng nào Ngài cũng phải thăm viếng,để mỗi lúc Ngài lại phải xét soi?
19Đến bao giờ Ngài mới ngoảnh mặt điđể con yên thân nuốt trôi nước miếng?
20Con phạm tội có hề chi đến Ngài,lạy Đấng dò xét phàm nhân?Sao Ngài cứ đặt con làm bia để bắn?Phải chăng con đã nên gánh nặng cho Ngài?
21Chẳng lẽ Ngài không xoá được tội ác của con,không bỏ qua được lỗi lầm con phạm?Vì chỉ ít nữa thôi, con sẽ ngủ vùi trong cát bụi.Ngài có tìm cũng chẳng thấy con đâu.
Chương 8
Cần học hỏi về đức công chính của Thiên Chúa
1Bấy giờ ông Bin-đát, người Su-ác, lên tiếng nói:
2Đến bao giờ anh còn phát ngôn kiểu đó,còn ăn nói ào ào tựa cơn gió mạnh?
3Phải chăng Thiên Chúa bẻ quặt công minh?Phải chăng Đấng Toàn Năng uốn cong chính trực?
4Con cái anh mà đắc tội với Người,Người bắt chúng phải gánhnhững hậu quả do tội ác chính mình đã phạm.
5Nếu anh hăm hở kiếm tìm Thiên Chúa,nếu anh cầu khẩn Đấng Toàn Năng,
6nếu anh trong sạch và ngay thẳng,ngay từ bây giờ, Người sẽ chở che anh,Người sẽ hoàn trả lại cho anhđịa vị của một người công chính.
7Tình trạng xưa của anh sẽ chẳng là gì cảso với tương lai rực rỡ huy hoàng.
8Anh cứ hỏi thế hệ đã qua,kinh nghiệm cha ông, hãy gẫm suy cho kỹ.
9Là đám hậu sinh, chúng ta chẳng biết gì,cuộc đời chúng ta trên dương thếchẳng khác gì bóng câu.
10Nhưng các ngài sẽ dạy cho anh biết, sẽ nói cho anh hay,các ngài đã diễn tả kinh nghiệm qua câu châm ngôn này:
11"Ở bên ngoài đầm, đay mọc được chăng?Chỗ không có nước, sậy nào vươn nổi?
12Khi hãy còn non được cắt đem về,nó đã ra khô héo trước mọi thứ cỏ."
13Đó là số phận của mọi kẻ lãng quên Thiên Chúa,niềm hy vọng của phường gian ác cũng tiêu tan như vậy.
14Nơi tin tưởng của nó như sợi chỉ treo mành,chỗ an toàn của nó khác chi tấm màng nhện.
15Nó dựa vào nhà, nhưng nhà không vững,nó bám vào nhà, nhưng nhà lung lay.
16Dưới ánh mặt trời, nó tràn trề nhựa sống,và đâm chồi nẩy lộc toả khắp thửa vườn.
17Rễ nó chằng chịt quanh đá tảng, ăn sâu vào khe đá.
18Nhưng nếu người ta bứng nó đi khỏi chỗ nó ở,thì nơi nó ở cũng chối bỏ nó:"Có bao giờ tôi thấy anh đâu! "
19Đường nó đi, sung sướng như vậy đó!Từ bụi đất một mầm khác mọc lên.
20Này, Thiên Chúa chẳng loại bỏ con người toàn vẹn,chẳng tiếp tay cho phường gian ác.
21Người sẽ lại cho miệng anh rộn rã tiếng cười,và môi anh vang khúc hoan ca.
22Kẻ thù ghét anh phải thẹn thùng xấu hổ,nơi ở của phường gian ác cũng chẳng còn.
Chương 9
Đức công chính của Thiên Chúa vượt trên tất cả
1Bấy giờ ông Gióp lên tiếng nói:
2Quả thật, tôi biết rõ thế này: Trước nhan Thiên Chúa,phàm nhân cho mình là công chính thế nào được?
3Nếu ai thích tranh luận với Người,thì ngàn lần Người cũng không đáp lại một.
4Có ai lòng trí khôn ngoan, sức lực dũng mãnh,đương đầu với Người mà vẫn còn nguyên vẹn?
5Người chuyển núi dời non mà chúng không hay,Người lật nhào chúng trong cơn thịnh nộ,
6Người làm rung chuyển móng nền cõi đấtvà cột trụ của nó phải lung lay.
7Người ra lệnh là mặt trời không mọc,Người niêm ấn lên các vì sao.
8Duy mình Người trải rộng các tầng trời,đạp lên trên ba đào biển cả.
9Người làm ra Hùng tinh, Lạp Hộ,chòm Sao Mão và tinh tú Phương Nam.
10Người làm nên những điều vĩ đại khôn dòvà những điều kỳ diệu không đếm xuể.
11Này, Người có đi qua tôi, tôi cũng chẳng thấy,Người có lướt tới, tôi cũng chẳng nhận ra.
12Này Người bắt đi, ai giành lại được?Ai dám hỏi Người: "Ngài làm gì thế? "
13Thiên Chúa không rút lại cơn thịnh nộ của Người,các đồng minh của thủy thần Ra-hápphải nằm rạp dưới chân Người.
14Chẳng lẽ tôi lại tranh cãi, hay tìm lý để chống đối Người sao?
15Cho dù tôi có lý, tôi cũng không tranh cãi,nhưng sẽ xin Đấng xét xử tôi thương xót.
16Tôi có kêu cầu và Người đáp lại,tôi cũng chẳng tin là Người nghe tiếng tôi.
17Người vùi dập tôi trong cơn dông bão,lại vô cớ bắt tôi chịu thêm nhiều thương tích.
18Người chẳng để tôi kịp thở,mà lại dìm tôi trong bao nỗi đắng cay.
19Cậy vào sức ư? Chính Người lại là Đấng hùng mạnh!Cậy vào toà xét xử? Nhưng ai cắt cử Người?
20Cho dù tôi có lý, miệng tôi cũng kết án tôi;cho dù tôi có vẹn toàn, nó vẫn chứng minh là tôi bất chính.
21Tôi vẹn toàn ư? Chính tôi cũng không hay,tôi chẳng màng sống nữa!
22Tất cả đều như nhau; vì thế tôi mới bảo:đứa gian ác cũng như kẻ vẹn toàn, chính Người tiêu diệt hết!
23Nếu thình lình xảy ra tai ương gây chết chóc,thì Người vẫn thản nhiên nhạo cườitrước cảnh khốn cùng của người vô tội.
24Miền đất có bị trao vào tay kẻ dữ,thì Người cũng che mặt các quan toà,nếu không phải là Người thì ai đây?
25Ngày đời tôi trôi nhanh hơn kẻ chạy đua,nó qua mau, mà không thấy hạnh phúc.
26Nó lướt đi như những chiếc thuyền nan,như phượng hoàng bổ xuống bắt mồi.
27Nếu con nói: con sẽ quên đi lời than thở,đổi nét mặt mà hớn hở vui tươi,
28thì con lại khiếp sợ mọi nỗi đớn đau;con biết rằng: Ngài chẳng kể con là vô tội.
29Vậy nếu con đã làm điều dữ,thì nhọc nhằn vô ích mà làm chi?
30Nếu con có tắm bằng nước tuyết,có lấy thuốc tẩy mà rửa tay cho sạch,
31bấy giờ, Ngài sẽ nhận chìm con xuống bùn,khiến áo xống con cũng coi con là ghê tởm.
32Vì Người không phải là người phàm như tôi,để tôi tranh cãi với Người,để cùng với Người ra trước toà xét xử.
33Giữa chúng tôi chẳng ai làm trọng tàiđể đặt tay lên cả hai chúng tôi.
34Phải chi Người đẩy xa tôi ngọn roi của Người,và đừng làm tôi kinh hoàng sợ hãi!
35Bấy giờ tôi sẽ nói mà không còn sợ Người,vì tôi thấy tôi đâu có như vậy!
Chương 10 1Hồn tôi chẳng còn ham sống,tôi muốn để mặc cho tiếng thở than tuôn trào,và muốn thốt ra lời khi tâm hồn cay đắng.
2Tôi sẽ thưa với Thiên Chúa: Xin đừng kết án con,xin cho con biết tại sao Ngài tố cáo con.
3Phải chăng Ngài thích thú khi đàn áp,khi coi rẻ công trình tay Ngài sáng tạo,và ủng hộ mưu đồ của bọn ác nhân?
4Phải chăng mắt Ngài chỉ là mắt thịt,và Ngài nhìn theo kiểu phàm nhân?
5Phải chăng cuộc đời của Ngàicũng ngắn ngủi như đời người phải chết,và năm tháng của Ngài cũng chóng qua như cuộc nhân sinh?
6Nhưng chính Ngài tìm bắt lỗi con,và điều tra tội con đã phạm,
7mặc dầu Ngài biết: con không tội lỗi gì,và không ai thoát khỏi tay Ngài được.
8Chính tay Ngài đã tạo tác nên con,chẳng lẽ Ngài đổi ý mà huỷ diệt?
9Xin Ngài nhớ cho: Ngài đã tạo ra con bằng đất sét,rồi lại đưa con trở về cát bụi.
10Há chẳng phải Ngài đã tạo nên con như sữa lỏng,rồi làm con đặc lại như bơ?
11Ngài đắp lên con bằng da bằng thịt,rồi lấy gân lấy cốt mà dệt mà thêu.
12Ngài đã ban cho con tình thương và sự sống,quan tâm đến từng hơi thở của con.
13Nhưng có điều này Ngài luôn giữ kín,con biết rõ đó chính là ý nghĩ của Ngài.
14Nếu con phạm tội, Ngài để ý lưu tâm,chẳng bỏ qua lỗi lầm con phạm.
15Nếu con có tội, thì khốn cho con!Mà nếu có công chính, con cũng chẳng dám ngẩng đầu:Tủi hổ đầy tràn, lỗi lầm chồng chất.
16Nếu con ngẩng đầu, thì khác nào sư tử,Ngài liền săn đuổi con, Ngài hạ nhục con để bày tỏ uy quyền.
17Nhằm cáo tội con, Ngài đưa hết lý này đến lý khác;nhằm chống lại con, Ngài không ngớt khơi dậy cơn phẫn nộ;nhằm bao vây con, Ngài đưa thêm nhiều đoàn quân mới.
18Vậy thì tại sao Ngài lại kéo con ra khỏi lòng mẹ?Phải chi lúc đó con tắt thở cho rồi,chẳng còn ai nhìn thấy con nữa!
19Con sẽ được coi như không có,được đưa thẳng từ dạ mẹ xuống mồ.
20Ngày đời con, nào có được bao nhiêu!Xin Ngài nương tay, để con được đôi phần thanh thoả,
21trước khi con ra đi, không hẹn ngày trở lại,đi về nơi tăm tối, dưới bóng tử thần,
22nơi tăm tối, mịt mù, hỗn độn,nơi ánh sáng và bóng tối cũng như nhau.
Chương 11
Sự khôn ngoan của Thiên Chúa mời gọi ông Gióp thú tội
1Bấy giờ ông Xô-pha, người Na-a-mát lên tiếng nói:
2Kẻ nhiều lời, phải chăng không ai đối đáp nổi?Khéo ăn khéo nói là chính trực hay sao?
3Phải chăng những lời lẽ ba hoa của anhkhiến người ta câm miệng?Anh buông lời chế nhạo, mà chẳng ai làm anh nhục nhã sao?
4Anh dám khẳng định: "Điều tôi nói quả là đúng đắn.Có Thiên Chúa làm chứng: tôi là người thanh sạch."
5Nhưng phải chi Thiên Chúa lên tiếngđể trực tiếp ngỏ lời với anh.
6Phải chi Người cho anh được biếtbao nhiêu bí ẩn của lẽ khôn ngoanvượt quá tầm hiểu biết của người phàm.Bấy giờ anh mới rõ:lầm lỗi của anh, Thiên Chúa đã bỏ quên một phần.
7Liệu anh có dò nổi mầu nhiệm cao sâu của Thiên Chúa,liệu anh có nhận thức Đấng Toàn Năng tuyệt hảo dường nào?
8Sự tuyệt hảo của Ngườicao hơn các tầng trời, liệu anh làm gì được,sâu thẳm hơn âm phủ, hỏi anh biết được gì,
9trải dài hơn cõi đất, rộng hơn cả biển sâu?
10Nếu Người đi qua để cầm tù, và triệu tập đại hội để xử án,thì ai ngăn cản được Người?
11Quả thật, Người biết rõ quân vô loại,tội ác, Người thấy ngay mà không cần chú ý.
12Vì thế, kẻ ngu si sẽ thành người am hiểu,và lừa hoang được huấn luyện thành người.
13Phần anh, nếu anh giữ lòng mình cho kiên vững,nếu anh dang tay hướng thẳng về Người,
14nếu anh ném xa điều gian ác trong tay,và không để cho bất công cư ngụ trong lều,
15thì bấy giờ, anh sẽ ngẩng mặt lên, không tì ố,anh sẽ được vững vàng, không sợ hãi chi.
16Vì bấy giờ anh sẽ quên tại hoạ,dù anh nhớ tới, nó cũng như dòng nước đã chảy qua.
17Đời anh sẽ huy hoàng hơn mặt trời chính ngọ,và tháng ngày tăm tốisẽ trở thành như những buổi bình minh.
18Anh sẽ được vững dạ an lòng vì có niềm hy vọng:dù đã phải thẹn thùng xấu hổ,anh sẽ được nghỉ ngơi yên hàn.
19Anh sẽ nghỉ yên, không bị ai quấy phá,có nhiều người sẽ tìm đến cầu thân.
20Còn quân gian ác có mỏi mắt tìmcũng chẳng thấy nơi nương ẩn,hy vọng của chúng là trút hơi thở cuối cùng.
Chương 12
Thiên Chúa quyền năng biểu lộ sự khôn ngoan qua các hành động của Người
1Bấy giờ ông Gióp lên tiếng nói:
2Các anh thật chỉ là con người!Nhưng cùng với các anh, sự khôn ngoan sẽ chết.
3Tôi đây, tôi cũng nghĩ được như các anh,với các anh, tôi đâu thua kém gì, ai chẳng biết như vậy?
4Thế mà bạn hữu đã nhạo cười tôilà người đã từng khẩn cầu Thiên Chúa và được Người đáp lại.Than ôi, người công chính vẹn toànlại trở nên trò cười cho thiên hạ!
5"Người đã bất hạnh lại còn bị khinh chê!Kẻ đã trượt chân còn bị xô thêm nữa."Những kẻ gặp may lành thường xử sự như thế.
6Nhưng quân cướp lại sống bình an trong lều,những kẻ chọc giận Thiên Chúa được mọi bề yên ổn,và kẻ bắt Thiên Chúa phục vụ mình cũng thế!
7Nhưng anh cứ hỏi súc vật, chúng sẽ chỉ giáo cho anh,cứ hỏi chim trời, chúng sẽ cho anh biết.
8Thú rừng sẽ chỉ giáo cho anh hay,cá biển sẽ giải thích cho anh rõ.
9Vì trong giống vật, có con nào lại không biếtrằng tay ĐỨC CHÚA đã làm nên những điều đó!
10Chính Người nắm trong tay hồn của mọi sinh vậtcũng như hơi thở của tất cả người phàm.
11Lẽ nào tai không phân biệt được lời nói,và cổ họng không thưởng thức được món ăn?
12Người tóc bạc được trí khôn ngoan,bậc tuổi cao có tài thông hiểu.
13Nhưng nơi Thiên Chúa có cả khôn ngoan lẫn sức mạnh,mưu lược cũng như tài thông hiểu đều thuộc về Người.
14Người phá huỷ, chẳng ai xây lại được,Người giam cầm, không ai cứu thoát nổi.
15Người giữ nước lại, trời liền hạn hán,Người thả nước ra, đất bị tan hoang.
16Nơi Người có cả dũng lực lẫn tài trí,kẻ lầm lạc cũng như người gây ra lầm lạc đều ở trong tay Người.
17Người bắt các mưu sĩ phải đi chân đất,làm cho các thẩm phán ra điên rồ.
18Người gỡ bỏ cân đai của vua chúavà bắt họ phải dùng khố thắt lưng.
19Người bắt các tư tế phải đi chân đấtNgười lật đổ những kẻ quyền uy.
20Người làm cho nhà hùng biện mất cả tài ăn nói,cho bậc lão thành chẳng còn óc biện phân.
21Người đổ nhuốc nhơ xuống hàng quyền quý,và nới lỏng dây lưng cho quân bạo tàn.
22Người vạch trần những tối tăm bí ẩn,phơi bày bóng tối tử thần ra ánh sáng.
23Người làm cho các dân lớn mạnh rồi tiêu diệt,để cho bành trướng rồi bắt phải lưu vong.
24Người làm cho thủ lãnh của dân ra ngu muội,bắt phải lang thang trong sa mạc không lối thoát.
25Chúng mò mẫm trong tăm tối mịt mù,lảo đảo như người thấm men say.
Chương 13 1Những chuyện này chính mắt tôi đã thấy,chính tai tôi đã nghe và đã hiểu.
2Điều các anh biết, tôi đây cũng biết, tôi chẳng thua kém gì.
3Phần tôi, tôi sẽ thưa với chính Đấng Toàn Năng,tôi muốn biện hộ cho mình trước Thiên Chúa.
4Còn các anh, hạng láo khoét bày trò,tất cả các anh chỉ là bọn lang băm!
5Phải chi các anh biết nín lặng!Như thế các anh mới là người khôn ngoan.
6Xin các anh nghe lời tôi biện hộ;xin để ý lời miệng tôi phân trần.
7Có phải nhân danh Thiên Chúa mà các anh nói lời dối trá?Có phải vì Người, mà các anh bày chuyện điêu ngoa?
8Có phải các anh đứng về phe Người?Có phải các anh biện hộ cho Thiên Chúa?
9Người dò xét các anh, phải chăng đó là điều tốt?Phải chăng các anh phỉnh gạt Ngườinhư phỉnh gạt phàm nhân?
10Hẳn Người sẽ phiền trách các anh,nếu các anh đã bí mật theo phe phái.
11Phải chăng uy phong Người chẳng làm cho các anh khiếp sợ,nỗi kinh hoàng Người chẳng ập xuống các anh?
12Lời các anh khuyên bảochỉ là những câu châm ngôn tầm thường như tro bụi,lập luận của các anh là thứ lập luận mềm nhũn như đất sét.
13Im đi, để mặc tôi! Chính tôi sẽ nói, rồi muốn ra sao thì ra.
14Vì thế tôi sẽ liều mạng đến một mất một còn.
15Người có thể giết tôi, tôi chẳng còn gì để hy vọng,nhưng trước nhan Người,cách sống của tôi, tôi phải biện hộ.
16Đó chính là điều sẽ cứu tôi,vì trước nhan Người, ác nhân sẽ không dám xuất đầu lộ diện.
17Xin các anh để tâm nghe lời tôi nói,lắng tai nghe lời tôi giãi bày.
18Này đây tôi sắp sửa trình bày vụ việc,tôi biết rõ rằng tôi công chính.
19Vậy nếu có ai cãi và thắng được tôi,tôi sẽ làm thinh ngay và chết tức thì.
20Chỉ xin Chúa miễn cho con hai điều này thôi,và con sẽ không trốn để khỏi giáp mặt Ngài:
21Xin đừng để tay Ngài đè nặng lên con,và đừng làm con kinh hoàng sợ hãi.
22Bấy giờ Ngài gọi, con sẽ xin thưa,hoặc con có hỏi, Ngài sẽ trả lời.
23Con đã phạm bao nhiêu tội lỗi?Bao nhiêu lần con đã phản nghịch,đã đắc tội với Ngài, xin cho con được biết.
24Sao Ngài lại ẩn mặt, và xem con như thù địch của Ngài?
25Có phải điều Ngài muốn là làm run rẩy chiếc lá gió thổi bay,hay đuổi theo một cọng rơm khô héo?
26Quả thật, nhằm chống lại con,Ngài đã viết những lời cay đắng,đã kể ra các tội con phạm lúc xuân xanh,
27đã tra chân con vào cùm, theo dõi mọi đường nẻo con đi,và dò xét mọi dấu chân con bước.
28Con người mục nát như gỗ mọt, như tấm áo đã bị mối xông.
Chương 14 1Con người do phụ nữ sinh ra,tuổi đời ngắn ngủi, mà âu lo chồng chất.
2Tựa đoá hoa mới nở đã tàn,con người qua mau, khác nào bóng câu qua cửa sổ,
3thế mà Ngài lại để mắt nhìn xem,còn bắt ra đối chất với Ngài.
4Ai tìm thanh sạch được từ ô uế?Dứt khoát chẳng một ai!
5Vì tuổi con người đã được Ngài ấn định,sống được bao năm tháng là tuỳ thuộc ở Ngài.Ngài định giới hạn rồi, sao có thể vượt qua!
6Xin Ngài đừng để ý đến con người nữa,cho nó được an nhàn thư thái, và phấn khởi mừng vuinhư người làm mướn xong được một ngày.
7Quả vậy, đến như cây cối mà vẫn còn có niềm hy vọng,bị chặt rồi, còn có thể mọc lại xanh tươi,và không ngớt đâm chồi nảy lộc,
8dầu cho dưới đất rễ cây có giàvà gốc cây nằm chết trong cát bụi,
9chỉ cần một ít nước là đã vội đâm chồi,nhánh vươn dài như một cây non.
10Còn con người chết là nằm bất động,sẽ ở đâu khi tắt thở rồi?
11Nước biển có thể biến mất, sông ngòi có thể cạn khô,
12cũng thế, con người nằm xuống ngủ yên rồilà không thức dậy nữa.Bao lâu các tầng trời còn tồn tại,nó vẫn không thức giấc, không tỉnh dậy, không hết ngủ say.
13Ôi, giả như Ngài giấu con trong âm phủ,cất con ở đó cho đến lúc cơn giận Ngài nguôi,cho con một thời hạn, rồi lại nhớ đến con?
14- vì đã chết rồi, làm sao con người sống lại được? -Trong suốt cả thời gian khổ dịchcon vẫn cứ đợi chờ, cho tới khi Ngài nâng con dậy.
15Bấy giờ Ngài gọi, con sẽ xin thưa.Bởi vì Ngài những khát khao mòn mỏinhìn thấy công trình do tay Ngài làm nên.
16Bây giờ Ngài đếm từng bước con đi,nhưng lúc ấy, Ngài sẽ không còn quan tâm đến tội con nữa.
17Lúc ấy, tội ác con, Ngài sẽ niêm trong bọc,lỗi lầm con, Ngài sẽ phủ lấp đi.
18Than ôi! Chẳng khác chi núi sập xuống vỡ tan,đá tảng bị dời qua chỗ khác,
19chẳng khác chi nước chảy đá mòn, và mưa rào cuốn trôi cát bụi,cũng vậy, hy vọng của người phàm, Ngài làm tiêu tan hết.
20Ngài quật cho nó ngã không dậy được, và nó phải ra đi,Ngài làm cho mặt mày nó ra xấu xa ghê tởm,rồi Ngài đuổi nó đi.
21Con cái nó có được vẻ vang rạng rỡ, nó cũng chẳng hay;chúng có bị khinh khi miệt thị, nó nào có biết!
22Đau đớn trong thân xác, duy một mình nó chịu,tang tóc trong tâm hồn, chỉ một mình nó hay.
Chương 15

2. THIÊN THỨ HAI

Ông Gióp tự kết án bằng những lời lẽ của ông
1Bấy giờ, ông Ê-li-phát người Tê-man lên tiếng nói:
2Chẳng lẽ người khôn ngoan muốn trả lời,lại dùng những lý lẽ vu vơ, và ngốn gió đông cho đầy bụng,
3hoặc dùng những lời vô tích sự, dùng những lời vô íchmà biện hộ cho mình?
4Anh huỷ bỏ luôn lòng kính sợ Thiên Chúa,coi thường cả việc suy gẫm trước nhan Người.
5Quả thật, tội của anh khiến anh nói năng như vậy đó,anh chọn kiểu ăn nói của phường xảo quyệt.
6Chính miệng anh, chứ không phải tôi đã kết án anh,chính môi anh quả quyết rằng anh mắc tội.
7Có phải anh là người đầu tiên đã sinh ra,đã chào đời trước khi đồi núi xuất hiện?
8Có phải anh đã hiện diện trong triều thần Thiên Chúa,và đã chiếm đoạt được khôn ngoan?
9Có gì anh biết mà chúng tôi không biết,có gì anh hiểu mà chúng tôi chẳng hay?
10Trong chúng tôi, có cả người già nua tóc bạc,tuổi đời vượt cả tuổi cha anh.
11Phải chăng anh cho là quá ítnhững an ủi Thiên Chúa dành cho anh,cũng như những lời lẽ nhẹ nhàng chúng tôi nói với anh?
12Sao anh đành để cho đam mê chế ngự,để cho mắt anh cũng đồng tình,
13khi anh quay ra giận dữvà thốt lên những lời chống lại Thiên Chúa?
14Phàm nhân là gì để tự cho mình là thanh sạch,và đứa con do người phụ nữ sinh ra là gì,để tự cho mình là công chính?
15Ngay các thánh của Người, Thiên Chúa còn không tin tưởng,ngay các tầng trời, cũng chẳng thanh sạch trước mắt Người,
16huống chi con người ghê tởm và hư đốn,con người chuyên làm điều gian ác như uống nước lã?
17Nghe tôi đi, tôi xin chỉ cho anh, tôi xin kể lại những điều đã thấy,
18những điều các bậc hiền nhânđã cho hay mà chẳng hề giấu giếm,đó cũng là điều cha ông xưa truyền lại.
19Chỉ các vị nàymới được Thiên Chúa ban cho miền đất ta đang sống,bấy giờ nơi đó chẳng có ngoại kiều nào lẫn lộn.
20Cả cuộc đời đứa gian ác là một chuỗi lo âu,năm tháng dành cho kẻ hung tàn đã được đếm hết.
21Bên tai nó, tiếng kêu hãi hùng luôn văng vẳng,đang sống an lành, thì quân cướp bỗng đâu ào tới.
22Nó không tin rằng mình sẽ thoát khỏi cảnh tối tăm,mà thấy mình bị bỏ mặc cho gươm đâm chém.
23Nó rảo khắp đó đây tìm bánh, nhưng sẽ đi đâu?Nó biết rằng cái nắm chắc trong tay là chuỗi ngày đen tối.
24Khốn khổ ngặt nghèo làm nó thêm kinh hãi,đổ dồn trên nó như ông vua sẵn sàng lâm trận.
25Cũng chỉ vì nó đã dám dang tay chống lại Thiên Chúa,cả gan chống lại Đấng Toàn Năng,
26lấy thuẫn dày che thân,nó cắm cổ cắm đầu xông vào Chúa.
27Bởi vì nó mặt mày núng nính và thân hình phì nộn.
28Nó ở trong các thành đã bị tàn phá,trong những ngôi nhà chẳng ai cư ngụ, sắp trở nên hoang tàn.
29Nhưng nó sao giàu nổi, tài sản nó sẽ chẳng bền lâu,của cải nó không che kín được xứ sở.
30Nó sẽ không thoát khỏi bóng tối,chồi non của nó, một ngọn lửa sẽ làm héo khô, tàn lụi,hoa của nó, gió sẽ cuốn đi.
31Phải chi nó đừng tin vào sự dối trá, nhưng nó đã làm,vì dối trá chính là những gì nó thu hoạch được.
32Chưa tới thời tới lúc, cành lá của nó đã úa tàn,chẳng còn xanh tươi nữa.
33Khác nào cây nho, nó làm rụng quả khi chưa chín,như cây ô-liu, nó để mất đi hoa trái của mình.
34Quả thật, phường gian ác sẽ không có con nối dõi,lều đứa ăn hối lộ sẽ bị lửa thiêu.
35Đứa cưu mang gian ác, ắt sẽ sinh tai hoạ,bụng chúng chứa sẵn những điều gian.
Chương 16
Con người không công chính còn Thiên Chúa công chính
1Bấy giờ, ông Gióp lên tiếng nói:
2Những điều như thế, tôi nghe đã bao lần.Các anh muốn ủi an nhưng tất cả chỉ gây thêm đau khổ.
3"Những lời lẽ viển vông như thế liệu đã chấm dứt chưa? "Hoặc: "Điều gì bắt anh phải trả lời thêm nữa? "
4Giả như các anh ở vào địa vị tôi,tôi cũng sẽ nói như các anh,cũng sẽ có những lời đối đáp,sẽ lắc đầu mai mỉa các anh.
5Tôi cũng sẽ dùng ba tấc lưỡiđể làm cho các anh nên vững vàng,sẽ không tiếc mấp máy đôi môimà làm cho các anh thêm mạnh mẽ.
6Nếu tôi có nói, nỗi khổ của tôi vẫn khôn nguôi,tôi mà nín thinh, nỗi khổ của tôi liệu có dứt?
7Nhưng giờ đây Thiên Chúa làm cho tôi kiệt quệ.Phải, Ngài đã gieo kinh hoàngtrên mọi người thân cận của con.
8Ngài đã để cho dạ con phải nhăn nheo xấu xí,đó là một bằng cớ tố cáo con;và vẻ xanh xao gầy còm của thân thểcũng là một bằng cớ nữa tố cáo con.
9Tôi bị cơn giận của Người cấu xé và săn đuổi,Người nghiến răng nghiến lợi doạ dẫm tôi.Kẻ thù tôi đưa mắt nhìn tôi chòng chọc.
10Chúng há mồm há miệng doạ dẫm tôi, lại hè nhau chế giễu,cùng nhau tụ họp chống lại tôi.
11Thiên Chúa đã trao tôi cho bọn điên khùng,quẳng tôi vào tay phường gian ác.
12Tôi đang sống yên ổn thì Người đánh tôi,nắm lấy gáy tôi mà bẻ gãy,rồi dựng tôi lên làm bia mà bắn:
13tên nhọn của Người vây bủa lấy tôi,đâm thẳng vào lưng, không mảy may thương hại,khiến cho mật tôi đổ tràn ra đất.
14Rồi Người chọc thủng tôi lỗ chỗ;tựa trang chiến sĩ, Người nhảy vào đánh tôi tơi bời,
15tôi khoác lên da khô của mình tấm áo vải thô,lại vùi trán tôi trong bụi đất.
16Khóc lóc nhiều, mặt tôi đỏ ửng,phiền muộn quá, cặp mắt thâm quầng.
17Thế nhưng bàn tay tôi chẳng vương bạo lực,và lời cầu nguyện của tôi thật tinh tuyền.
18Đất ơi, đừng vùi lấp máu ta đi,ước gì tiếng tôi kêu còn vọng ngân mãi mãi!
19Ngay giờ đây trên trời, tôi đã có một nhân chứng,nơi chốn cao xanh, tôi đã có một người bảo lãnh.
20Bạn bè của tôi chế nhạo tôi,nhưng tôi hướng nhìn lên Thiên Chúa, mắt đầm đìa giọt lệ.
21Phải chi nhân vật kiacó thể làm trọng tài giữa con người và Thiên Chúa,như giữa hai con người với nhau.
22Vì năm tháng đời tôi đã được đếm hết,con đường tôi đang đi không dẫn tôi trở lại.
Chương 17 1Hơi thở tôi đã cạn, ngày đời tôi đã hết,một nấm mồ đang đợi chờ tôi.
2Chung quanh tôi lại chẳng phải là một đám ngườiưa cười đùa chế nhạo đó sao?Suốt canh khuya, mắt tôi đắm chìm trong cay đắng!
3Xin Ngài đứng ra bảo đảm cho con,vì ngoài Ngài ra, ai nào dám đưa tay cam kết?
4Quả thật, Ngài làm cho lòng chúng ra mù tối,chẳng còn nhận ra điều hay lẽ phải.Vì vậy, Ngài không chịu để cho chúng đắc thắng.
5Tựa như ai đó mời bạn đến chia phần,trong khi chính con mình lại mỏi mắt chờ mong.
6Tôi cũng nên trò cười cho thiên hạ,ai đưa mắt nhìn cũng phải ngoảnh mặt đi.
7Mắt tôi hoen mờ vì đau khổ, toàn thân tôi chỉ còn là cái bóng.
8Thấy cảnh này, người ngay thẳng cũng phải bàng hoàng,người vô tội phẫn nộ với ác nhân.
9Nhưng người công chính luôn giữ vững đường lối của mình,kẻ tay sạch lòng thanh sẽ được thêm sức mạnh.
10Các anh cứ trở lại, cứ đến đây,nhưng trong các anh, tôi chẳng thấy ai là khôn ngoan cả.
11Ngày đời tôi qua nhanh, toan tính của tôi thành mây khói,cùng với những ước mơ tôi hằng ấp ủ.
12Thiên hạ muốn biến đêm thành ngày,tưởng chừng bóng tối sẽ qua đi và trời sáng.
13Nếu tôi hy vọng âm phủ sẽ là nhà,và tôi sẽ kê giường trong bóng tối,
14nếu tôi nhìn nấm mồ mà nói: "Đây là cha tôi! "và nhìn giòi bọ: "Đây là mẹ, đây là chị tôi! ",
15thì hy vọng của tôi ở chỗ nào,hạnh phúc của tôi, ai là người nhìn thấy?
16Bấy giờ hạnh phúc và hy vọng có đi vào âm phủ hay chăng,khi ta cùng nhau yên nghỉ trong bụi đất?
Chương 18
Giận dữ cũng chẳng làm gì được Thiên Chúa
1Bấy giờ ông Bin-đát, người Su-ác, lên tiếng nói:
2Đến bao giờ các anh còn nói những lời độc địa?Cứ suy nghĩ, rồi chúng tôi sẽ nói cho hay.
3Tại sao các anh coi chúng tôi như súc vật,như những đứa thô lỗ tục tằn?
4Chính anh đã tự dày vò trong khi giận dữ,chẳng lẽ vì anh mà cả trái đất lại bị bỏ hoangvà núi đá chuyển mình dời chỗ?
5Phải, ánh sáng của ác nhân rồi sẽ tắt,đuốc phừng phừng của nó cũng không chiếu toả.
6Trong lều nó ở, ánh sáng thành bóng tối,đèn đóm cũng tắt luôn.
7Bước đi của nó xưa kia vững chắc, giờ đây lảo đảo,mưu đồ của nó làm cho nó ngả nghiêng.
8Bởi vì chân nó sa vào lưới, nó bước đi trên lưới đã giăng ra.
9Cạm bẫy sập xuống trúng gót chân nó,và dò lưới siết chặt thân mình.
10Dây bắt nó giấu ngầm dưới đất,bẫy gài nó nằm ở trên đường.
11Nó hoảng sợ vì bao nỗi kinh hoàng ập xuống từ khắp nơi,theo sát gót chân nó.
12Đói khát trở nên bạn đồng hành,tai ương không ngớt nằm bên cạnh.
13Bệnh tật làm hao mòn da thịt nó,tử thần lấy đi nhiều phần thân thể.
14Nó đã bị lôi ra khỏi lều, và hết còn được sống yên ổn,lại bị dẫn đến gặp Vua Tàn Ác.
15Người ta sẽ cư ngụ trong lều nó đã ởnhưng nay chẳng còn thuộc về nó,và sẽ rắc lưu huỳnh tại nơi nó thường chăn súc vật.
16Phía dưới, rễ héo khô, phía trên, cành bị đốn.
17Chẳng ai trong xứ còn nhớ đến nó nữa,tên nó cũng không được nhắc đến trong miền.
18Nó bị tống khỏi chỗ đầy ánh sáng đến chốn tối tăm,bị đuổi khỏi nơi có người cư ngụ.
19Trong dân mình, nó sẽ chẳng có con có cháu,tại nhà nó ở, sẽ chẳng còn sống sót một ai.
20Khi thấy nó đến ngày tận số,người phương tây kinh hoàng, người phương đông sợ hãi.
21Quả thật, chỗ cư ngụ của kẻ bất công là như thế,nơi sinh sống của người không biết Thiên Chúa là như vậy!
Chương 19
Bị Thiên Chúa và con người bỏ rơi, nhưng vẫn tin
1Bấy giờ, ông Gióp lên tiếng nói:
2Đến bao giờ các anh còn hành hạ tôi,còn dùng lời lẽ mà đay nghiến?
3Các anh nhục mạ tôi đến cả chục lần rồi,ăn nói cộc cằn với tôi mà không biết xấu hổ!
4Giả như tôi có thực sự sai lầm, thì chỉ một mình tôi phải liên luỵ.
5Nhưng nếu quả các anh muốn lên mày lên mặt với tôi,và muốn chứng minh rằng:nỗi sỉ nhục tôi đang chịu là đích đáng,
6thì các anh hãy biết rằng người chèn ép và bủa lưới bắt tôi,chính là Thiên Chúa vậy.
7Nếu tôi kêu lên: "Tàn bạo quá! ", chẳng có ai đáp lời,và nếu tôi có van nài đi nữa, cũng chẳng ai phân xử cho tôi.
8Người chặn đường cản lối, khiến tôi không tài nào vượt nổi;Người trải bóng tối trên mọi nẻo tôi đi.
9Danh dự của tôi, Người tước mất,triều thiên tôi đội, Người lấy đi.
10Người tận diệt tôi để tôi mất dạng;như người ta nhổ cây tận gốc,Người làm tiêu tan hy vọng của tôi.
11Chống lại tôi, Người bừng bừng giận dữ,Người coi tôi như thù địch của Người.
12Quân sĩ của Người ùn ùn kéo tới,chúng mở đường nhằm tấn công tôi,rồi đóng trại chung quanh lều tôi ở.
13Anh em tôi, Người đẩy họ xa tôi,Người quen biết coi tôi như người dưng nước lã.
14Thân bằng quyến thuộc đều dứt nghĩa đoạn tình,khách trọ nhà cũng lãng quên tôi.
15Các tớ gái tôi coi tôi như một người xa lạ,chúng nhìn tôi như một kẻ ngoại bang.
16Gọi tớ trai, chúng chẳng buồn thưa,nhưng tôi lại phải ngỏ lời năn nỉ.
17Hơi thở tôi khiến vợ tôi ghê tởm,mùi hôi thối xông ra làm cho anh em tôi gớm ghiếc.
18Thậm chí tôi bị bọn nhãi ranh chế giễu,tôi vừa đứng dậy là chúng đã chọc tôi.
19Mọi người thân thiết nhìn tôi mà ghê tởm,đến kẻ mến thương tôi cũng trở mặt với tôi.
20Tôi đâu còn là chi, tôi cũng chẳng có gì,ngoài thân thể chỉ là da bọc xương.
21Xin thương tôi, xin thương xót tôi,hỡi các anh là những người bè bạn,vì chính tay Thiên Chúa đã đánh tôi!
22Tại sao các anh bắt chước Thiên Chúamà đi săn đuổi tôi, và vẫn không thoả mãn?
23Ôi, những lời tôi nói đây, phải chi có người chép lại,phải chi có người ghi vào sách,
24có người đục bằng sắt, trám bằng chì,tạc vào đá cho đến muôn đời!
25Tôi biết rằng Đấng bênh vực tôi vẫn sống,và sau cùng, Người sẽ đứng lên trên cõi đất.
26Sau khi da tôi đây bị tiêu huỷ,thì với tấm thân, tôi sẽ được nhìn ngắm Thiên Chúa.
27Chính tôi sẽ được ngắm nhìn Người,Đấng mắt tôi nhìn thấy không phải người xa lạ.Lòng tôi những tha thiết mong chờ.
28Thật vậy, các anh nói: "Làm sao săn đuổi nó,để có lý mà cáo tội nó đây? "
29Bấy giờ các anh hãy sợ lưỡi gươm kề cổ mình,vì cơn giận của các anh đáng tội chết.Như thế các anh sẽ biết rằng:thế nào cũng có một cuộc xét xử.
Chương 20
Thiên Chúa công chính không miễn trừ ai
1Bấy giờ, ông Xô-pha người Na-a-mát lên tiếng nói:
2Này đây những suy nghĩ của tôi thúc đẩy tôi trả lời,tâm hồn tôi thật bồn chồn lo lắng.
3Người ta vừa cho tôi một bài học, lại vừa nhục mạ tôi,chính tâm trí tôi thúc đẩy tôi trả lời.
4Chẳng lẽ anh không biết: thời nào cũng vậy thôikể từ khi con người được đặt trên trái đất:
5niềm vui của ác nhân thật là ngắn ngủi,đứa vô đạo có hân hoan sung sướng, chỉ trong chốc lát thôi?
6Giả như nó vươn mình lên tới trời, và đầu có chạm đến tầng mây,
7thì tựa bóng ma, nó sẽ tan biến đi mãi mãi,ai đã nhìn thấy nó sẽ hỏi: "Nó đâu rồi! "
8Tựa giấc mơ, nó bay đi mà không tìm lại được,nó biến mất, khác nào một thị kiến ban đêm.
9Mắt đã từng thấy nó, nay chẳng còn thấy nữa,nó cũng không nhìn thấy nơi nó đã ở xưa.
10Con cái nó phải đền cho những kẻ bần cùng,phải tự tay trả lại của nó đã chiếm.
11Xương cốt nó xưa đầy tràn nhựa sống,nay phải nằm yên trên cát bụi.
12Nếu trong miệng nó, gian ác đã nên như kẹo ngọtcho nó ngậm dưới lưỡi,
13và vì tiếc của, nó không dám bỏ đi,nên đã giữ lại trong cổ họng,
14thì sớm muộn gì trong bụng nó thức ăn sẽ biến chấtvà trở thành nọc độc giết người.
15Của cải nó đã ngốn, ắt nó phải mửa ra,Thiên Chúa sẽ tống ra khỏi lòng nó.
16Nó đã bú nọc độc, thì lưỡi rắn sẽ giết nó chết.
17Dầu chảy thành suối, mật và sữa chua đầy thung lũng,nó sẽ chẳng còn thấy bao giờ.
18Kết quả bao công lao khó nhọc của nó,nó phải hoàn trả lại mà không được hưởng dùng;những gì nó có nhờ trao đổi,nó cũng chẳng được một chút nào.
19Vì nó đã hành hạ, đã bỏ rơi những người cùng khốn,đã chiếm đoạt nhà cửa thay vì xây dựng,
20vì khát vọng của nó chẳng bao giờ thoả mãn,nên kho tàng của nó không cứu nó nổi đâu.
21Chẳng ai thoát khỏi mà không bị nó cấu xé,nên nó không thể thịnh đạt lâu dài.
22Nó đang thật sung túc thì gặp phải khốn quẫn,mọi khốn khổ bần cùng ập xuống trên nó.
23Thiên Chúa sẵn sàng làm cho nó đầy bụng,khi giáng xuống nó cơn thịnh nộ của Người,và cho tên bắn xuống nó như mưa.
24Nó có thoát được vũ khí bằng sắt,thì sẽ bị nỏ bằng đồng nhắm bắn.
25Một mũi tên cắm phập vào lưng,mũi nhọn xuyên qua gan mà vẫn chói sáng,nhưng cùng lúc, bao nỗi kinh hoàng đã đến tấn công.
26Mọi tai hoạ khủng khiếp nhấtđe doạ những kho tàng nó thu tích được.Một ngọn lửa không ai thắp lên sẽ đốt nó,thiêu rụi hết những gì còn sót trong lều nó ở.
27Trời phơi bày tội ác nó phạm, đất nổi lên chống nó.
28Tài sản trong nhà nó tiêu tan và trôi đi hết cảngày Thiên Chúa nổi trận lôi đình.
29Đó là phần Thiên Chúa dành cho đứa ác nhân,là số phận Thiên Chúa định cho nó.
Chương 21
Thực tế không phải vậy
1Bấy giờ ông Gióp lên tiếng nói:
2Xin hãy lắng nghe lời tôi nói, và như thế đã là yên ủi tôi.
3Xin chịu khó nghe, rồi tôi sẽ nói,tôi nói xong, các anh sẽ mặc sức nhạo cười.
4Có phải vì con người mà tôi than vãn?Nếu thế, tôi không mất bình tĩnh làm sao được?
5Cứ nhìn tôi đi, các anh sẽ phải sững sờ,mau đưa tay ra mà che miệng.
6Chính tôi khi nghĩ đến, tôi đã phải bàng hoàng,phải rùng mình sởn ốc.
7Tại sao kẻ gian ác vẫn sống nhởn nhơ,càng về già lại càng thêm của cải?
8Trước mặt chúng, dòng dõi chúng đứng vững như bàn thạch,chúng thấy con thấy cháu ngay trước mặt mình.
9Nhà cửa chúng yên ổn, không phải sợ hãi chi,ngọn roi Thiên Chúa không hề đụng tới.
10Bò mộng của chúng truyền giống không hư,bò cái của chúng sinh con không sẩy.
11Con cái chúng chạy nhảy như chiên cừu,đám trẻ thơ tung tăng đùa giỡn.
12Chúng hát ca theo nhịp trống, cung đàn,chúng vui đùa theo tiếng sáo vi vu.
13Cuộc đời chúng đầy tràn hạnh phúc,chúng đi về âm phủ thư thái an nhàn.
14Thế nhưng chúng đã từng nói với Thiên Chúa:"Xin Ngài xa chúng tôi,chúng tôi chẳng muốn biết đường lối của Ngài.
15Đấng Toàn Năng là gì để chúng tôi phụng sự,cầu khẩn Người, chúng tôi được lợi chi? "
16Hạnh phúc chẳng ở trong tay chúng hay sao?Ước gì tôi lánh xa ý đồ phường gian ác!
17Đã mấy lần đèn của ác nhân vụt tắt,và tai ương ập xuống trên mình?Đã mấy lần Thiên Chúa nổi giậnchia cho chúng phần chúng đáng phải chịu?
18Có bao giờ chúng như cọng rơm bị gió cuốn,như vỏ trấu bị cơn lốc cướp đi?
19Người ta vẫn bảo: "Thiên Chúa dành cho con cái nótai ương nó phải chịu."Ước gì Người cứ phạt nó đi cho nó biết!
20Ước chi nó phải nhìn tận mắt cảnh sụp đổ của mình,và phải uống cho cạn chén lôi đình của Đấng Toàn Năng!
21Quả thật, đối với nó, gia đình nó có nghĩa gì đâu,khi tháng năm đời nó phải kết liễu.
22Chẳng lẽ người ta lại dạy cho Thiên Chúa thế nào là hiểu biết?Chính Người là Đấng xét xử chốn cao vời!
23Có kẻ phải lìa đời lúc còn sung sức,khi đang sống thư thái an nhàn,
24thân hình phương phi béo tốt,tâm hồn vui sướng thảnh thơi.
25Có người phải ra đi giữa lúc tâm hồn cay đắng,hạnh phúc chưa bao giờ được hưởng.
26Kết cuộc cả hai cùng nghỉ yên trong cát bụi,mặc cho giòi bọ rúc rỉa thân mình.
27Ồ! Tôi quá biết tâm tưởng của các anh,các anh có ẩn ý gì về tôi, tôi cũng rõ.
28Quả thật, các anh hỏi: "Cung điện bậc quyền thế ở đâu?Đâu là nơi cư ngụ của phường gian ác? "
29Chẳng lẽ các anh không hỏi khách qua đường,cũng không hiểu lời họ giải thích?
30Vào ngày tai ương, kẻ ác được miễn trừ,nó thoát khỏi hiểm nguy trong ngày phẫn nộ.
31Vậy thì ai sẽ nói thẳng vào mặt nó về cách nó đã sống xưa nay,và hết mọi điều nó đã làm, ai là người sẽ trả cho nó?
32Người ta sẽ đưa nó ra nghĩa địa, để nó thức mà canh mồ của nó.
33Những hòn đất dưới khe đối với nó thật là êm dịu,theo sau nó là cả một đoàn người, đi trước nó, đông vô số kể.
34Vậy thì có nghĩa gì những lời ủi an vô tích sựcác anh dành cho tôi?Những câu giải đáp của các anh, chỉ là trò giả dối!
Chương 22

3. THIÊN THỨ BA

Thiên Chúa trừng phạt nhân danh công lý
1Ông Ê-li-phát người Tê-man lên tiếng nói:
2Người phàm có thể hữu ích cho Thiên Chúa không?Có chăng người hiểu biết chỉ hữu ích cho chính mình.
3Đấng Toàn Năng được lợi gì khi anh sống công chính,Người được ích chi khi anh sống vẹn toàn?
4Chẳng lẽ vì anh đạo đức mà Người sửa trị và đưa anh ra toà?
5Há chẳng phải vì anh đã làm vô số điều gian ácvà đã phạm muôn vàn lầm lỗi?
6Anh đòi anh em nộp của cầm mà chẳng có lý do,lại còn lột cả áo che thân của họ.
7Kẻ mệt nhoài, anh chẳng cho nước uống,người đói lả, anh từ chối bánh ăn.
8Anh trao đất đai cho kẻ có quyền hành,và cho người thần thế được định cư.
9Các quả phụ, anh đuổi về tay trắng,các cô nhi, anh bắt phải bó tay.
10Vì thế, cạm bẫy bủa vây anh tứ phíalàm cho anh bất chợt phải sợ hãi kinh hoàng.
11Ánh sáng ra tối tăm, anh đâu còn nhìn thấy,một khối nước phủ ngập thân anh.
12Nào chẳng phải Thiên Chúa ngự trên chốn cửu trùng,hãy nhìn các vì sao xa thăm thẳm: chúng cao vời biết mấy!
13Anh từng bảo: "Thiên Chúa biết gì đâu?Qua tầng mây đen tối, làm sao Người xét xử?
14Mây là tấm màn che khiến Người không nhìn thấy,Người đi trên vòm trời."
15Anh có theo đường xưa lối cũ,đường lối hạng người tội lỗi đã đi?
16Chúng bị quét sạch, dù chưa đến thời.Một con sông nhận chìm nền của chúng.
17Chúng thưa với Thiên Chúa: "Hãy tránh xa chúng tôi,Đấng Toàn Năng làm chi được chúng tôi nào? "
18Nhưng nhà chúng, chính Người lại chất đầy của cải.Ước gì tôi lánh xa ý đồ của phường gian ác.
19Nhìn thấy chúng, người công chính vui mừng,người vô tội nhạo báng:
20"Kẻ thù chúng ta hẳn đã bị tiêu diệtvà những gì chúng để lại đều bị lửa thiêu."
21Hãy sống thân tình với Thiên Chúa và xây dựng bình an,anh sẽ tìm lại được hạnh phúc.
22Hãy đón nhận giáo huấn miệng Người phán ra,và đặt lời Người dạy trong tâm hồn.
23Nếu anh trở lại cùng Đấng Toàn Năng và hạ mình xuống,nếu anh đuổi tội ác ra khỏi lều,
24nếu anh quẳng vàng xuống đất,liệng vàng Ô-phia giữa đá cuội lòng sông,
25thì chính Đấng Toàn Năng sẽ là vàng,chính Người sẽ là bạc cho anh.
26Bấy giờ anh sẽ lấy Đấng Toàn Năng làm nguồn hoan lạc,và sẽ ngẩng mặt lên hướng về Thiên Chúa.
27Khi anh cầu xin Người, Người sẽ nhậm lời anh,còn anh chỉ phải lo giữ trọn lời nguyền.
28Mọi điều anh dự định sẽ thành công,nẻo đường anh đi, ánh sáng sẽ bừng lên chiếu rọi.
29Vì Người triệt hạ kẻ ăn nói kiêu căngvà cứu vớt ai khiêm nhường cúi mặt.
30Người giải thoát kẻ vô tội,anh sẽ được giải thoát nhờ bàn tay trong sạch của anh.
Chương 23
Thiên Chúa ở xa nên sự ác thắng thế
1Bấy giờ ông Gióp lên tiếng nói:
2Mãi tới hôm nay, lời than trách của tôi vẫn còn cay đắng;giữa lúc tôi than khóc, bàn tay Người đè nặng trên tôi.
3Ai sẽ cho tôi biết tôi phải tới đâu để tìm Người,và làm sao đến được nơi Người ngự?
4Tôi sẽ tỏ bày vụ việc trước nhan Người,miệng tôi chất chứa lời biện bạch.
5Tôi sẽ biết những điều Người trả lời tôi,và hiểu được những gì Người nói.
6Với tôi, Người có phải đem hết sức ra tranh luận?Không, Người chỉ cần lưu tâm để ý.
7Bấy giờ sẽ có kẻ lòng ngay tranh luận với Người,và muôn đời tôi sẽ thoát khỏi tay Người xét xử.
8Này có sang Đông, tôi sẽ chẳng thấy Người,đi sang Đoài, cũng không gặp được.
9Tôi lên Bắc để tìm Người, cũng không thấy,có xuống Nam, Người vẫn biệt tăm.
10Quả thật, con đường tôi đi, Người đã biết,Người có đem tôi thử trong lò, tôi sẽ nên như vàng tinh luyện.
11Chân tôi bước theo vết chân Người,tôi đã giữ đúng đường của Người, không trệch hướng.
12Lệnh môi Người truyền, tôi chẳng lìa xa,lời miệng Người phán, lòng tôi luôn ấp ủ.
13Người quyết định rồi, ai làm Người đổi ý,điều lòng Người muốn, ắt Người sẽ thi hành.
14Quả thật, Người thực hiện phán quyết về tôi,cũng như bao quyết định khác như vậy.
15Vì thế, đứng trước nhan Người, tôi đâm sợ hãi,chỉ nghĩ đến Người là đã khiếp kinh.
16Thiên Chúa làm cho tôi nhát đảm,Đấng Toàn Năng khiến tôi phải kinh hoàng.
17Nhưng dù ngay giữa đêm trường bị tối tăm che mặt,tôi vẫn không nín lặng làm thinh.
Chương 24 1Tại sao Đấng Toàn Năngkhông định trước thời gian trừng phạt,và những kẻ biết Người lại không thấy ngày Người xét xử?
2Phường gian ác đẩy lui lằn ranh,cướp bóc người chăn lẫn đàn vật.
3Lừa của cô nhi, chúng đem đi mất,bò của goá phụ, giữ làm đồ cầm.
4Chúng gạt người túng thiếu ra khỏi đường đi,khiến kẻ nghèo hèn trong xứ phải cùng nhau lẩn trốn.
5Những người này như lừa hoang trong sa mạc,họ đi kiếm công ăn việc làm,tìm thức ăn trong sa mạc, và tìm bánh cho lũ con thơ.
6Giữa đêm khuya, họ gặt lúa ngoài đồng,và mót nho trong vườn của tên gian ác.
10Họ bước đi mình trần, không áo mặc,đói như cào mà vẫn phải vác lúa trên vai.
11Họ ép dầu giữa hai thớt đá,đạp nho trong bồn mà cổ vẫn khát khô.
7Họ ngủ đêm, mình trần không áo mặc,trời lạnh giá mà chẳng có chăn mền.
8Mưa bão miền núi làm họ ướt đẫm,họ phải bám vào đá, vì không chỗ trú thân.
9Phường gian ác lôi trẻ mồ côi ra khỏi bầu sữa mẹ,bắt người nghèo nộp con làm của cầm.
12Trong thành phố, người hấp hối than van,người bị trọng thương thều thào kêu cứu,nhưng Thiên Chúa chẳng đoái nhận lời họ khẩn cầu.
13Chúng về hùa với bọn phản lại ánh sáng,đường quang minh chính đại, chúng chẳng nhận ra,cũng không bước theo nẻo chính lộ.
14Trời chưa rạng, kẻ sát nhân đã thức giấc,nó giết hại người túng thiếu và kẻ nghèo hèn;ban đêm nó như kẻ trộm đi lảng vảng.
15Mắt kẻ ngoại tình chờ chực đêm tối,nó tự nhủ: "Chẳng ai nhìn thấy ta! ",và nó lấy khăn che mặt.
16Trong bóng tối, kẻ trộm đục các ngôi nhàmà ban ngày nó đã đánh dấu,không một ai trong chúng nhận ra ánh sáng mặt trời.
17Quả thật, đối với chúng, bình minh là bóng tử thần,vì chúng đã quá quen với bóng tử thần khủng khiếp.
18Trên mặt nước, nó trôi bềnh bồng,trong xứ, đất đai của nó bị nguyền rủa,không một ai quay lại phía vườn nho.
19Hạn hán và nóng nực hút nước của tảng băng thế nào,thì âm phủ cũng hút tội nhân như vậy.
20Người mẹ xưa kia cho nó bú, nay đã quên nó rồi,tên tuổi nó, người ta cũng không còn nhớ nữa.Sự bất công bị bẻ gãy như một cái cây.
21Nó xử tệ với người son sẻ không con cái,và không tử tế với người goá bụa.
22Nhưng Đấng dùng sức mạnh lật đổ kẻ quyền hànhnay đứng lên, không cho nó tin tưởng vào cuộc đời nữa.
23Người để cho nó sống yên hàn,nhưng mắt Người luôn dõi theo đường nẻo nó đi.
24Nó được đề cao trong một thời gian ngắn,rồi biệt tăm không còn nữa;nó tàn tạ như ngọn rau bị ngắt đi, và héo khô như đầu gié lúa.
25Nếu không phải như vậy,ai có thể nói ngược lại tôi, và cho lời tôi là vô giá trị?
Chương 25
Thánh thi ca tụng quyền năng Thiên Chúa
1Bấy giờ, ông Bin-đát người Su-ác lên tiếng nói:
2Thiên Chúa nắm quyền thống trị,Người đáng kinh đáng sợ dường nào.Người thiết lập hoà bình trên cõi trời cao.
3Cơ binh Người, ai đếm được hết,ánh sáng Người, nào ai tránh nổi?
4Trước nhan Thiên Chúaphàm nhân cho mình là công chính thế nào được,và đứa con do người phụ nữ sinh ralàm sao dám coi mình là thanh sạch?
5Này, trước mắt Thiên Chúa, ngay cả ánh trăng cũng lu mờvà tinh tú cũng không thanh sạch,
6thì phương chi người phàm chẳng qua là giòi bọvà con người, cũng chỉ thuộc loại sâu.
Chương 26
Ông Bin-đát nói vu vơ
1Ông Gióp lên tiếng đáp:
2Quả là anh bênh vực kẻ không sức lựcvà cứu giúp người không mạnh mẽ.
3Anh bày kế cho kẻ thiếu khôn ngoanvà không tiếc lời dạy khôn cho thiên hạ.
4Nhưng anh nói những lời ấy cho aivà ai linh hứng cho anh nói?
5Âm hồn run rẩy trong lòng đất,nước và dân cư dưới nước thảy khiếp kinh.
6Âm phủ phơi trần trước mặt Người,âm ty không có màn che đậy.
7Người trải phương Bắc trên hư khôngvà treo cõi đất trên khoảng trống.
8Người bao bọc nước trong đám mây,nhưng mây không rã tan trong nước,
9Người che mặt trăng rằm, trải mây lên bao phủ.
10Trên mặt nước Người đã vạch một vòng trònngay tại lằn ranh giữa ánh sáng và bóng tối.
11Các cột trời nghiêng ngả lung lay,chúng sững sờ khi Người hăm doạ.
12Người dùng sức mạnh chặt biển khơi,lấy trí tuệ phanh thây thủy thần Ra-háp.
13Người thở hơi làm trong sáng bầu trời,và đưa tay xả thây con rắn chui nhủi.
14Đó là những việc chỉ nhìn được từ bên ngoàimà chúng ta thấy phản ánh lại cách yếu ớt,còn sức mạnh hùng vĩ của Người, nào có ai hiểu nổi?
Chương 27
Ông Gióp nhìn nhận quyền năng Thiên Chúa
1Ông Gióp tiếp tục ngâm nga như sau:
2Nhân danh Thiên Chúa,Đấng không nhận tôi là người công chính,và nhân danh Đấng Toàn Năng,Đấng làm cho hồn tôi phải cay đắng ngậm ngùi,
3tôi xin thề: bao lâu tôi còn chút hơi thở,bao lâu sinh khí Thiên Chúa còn ở trong tôi,
4môi tôi sẽ không nói điều xảo trá,và lưỡi tôi không thốt lời dối gian.
5Chẳng đời nào tôi công nhận các anh có lý!Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng,không bao giờ tôi từ bỏ sự vẹn toàn của tôi.
6Tôi vững bước theo đường công chính, không rời bỏ,lòng tôi không xấu hổ thẹn thùngvề bất cứ ngày nào trong đời tôi.
7Ước chi kẻ thù tôi phải gánh chịu số phận tên gian ác,và đối phương tôi phải gánh chịu số phận kẻ bất công.
8Kẻ gian ác hy vọng gì khi cầu nguyện,khi nâng tâm hồn lên cùng Thiên Chúa?
9Thiên Chúa có nghe tiếng nó kêu than,khi cơn khốn cùng ập xuống trên nó?
10Nó có nhận Đấng Toàn Năng làm nguồn hoan lạc,có kêu cầu Thiên Chúa mọi lúc không?
11Tôi sẽ dạy cho các anh hiểu quyền năng Thiên Chúa,sẽ không giấu ý định của Đấng Toàn Năng.
12Tất cả các anh đã thấy đó,sao lại còn nói điều vô nghĩa viển vông?
Ý kiến của ông Xô-pha
13Đây là phần sở hữu Thiên Chúa dành cho quân gian ác,và đây là gia nghiệp Đấng Toàn Năng để cho lũ bạo tàn.
14Con cái nó có nhiều thì cũng chết vì gươm,cháu chắt nó không được ăn thoả thích.
15Những kẻ sống sót sẽ bị Tử thần vùi dậpmà không được các bà vợ khóc than.
16Nó có gom bạc nhiều như cát bụi,có chất áo quần thành đống như đất sét,
17thì cứ việc chất đi,nhưng người công chính sẽ hưởng dùng,còn bạc, người vô tội sẽ chiếm hữu.
18Nó xây nhà như nhện giăng tơ,nó dựng lều như người canh gác.
19Lúc đi ngủ, nó là người giàu, nhưng đó là lần cuối,vì khi bừng mắt dậy, chỉ thấy mình tay không.
20Ban ngày kinh hoàng sợ hãi bao vây nó,ban đêm cơn lốc cuốn nó đi.
21Ngọn gió đông thổi nó bay mất dạng,bứng nó khỏi nơi ở của mình.
22Người ta quấy nhiễu nó, chẳng chút xót thương,khiến nó phải chạy trốn trước bàn tay hung bạo.
23Nhìn thấy nó, thiên hạ vỗ tay nhạo cười,và huýt sáo tại khắp nơi nó ở.
Chương 28

4. CA TỤNG KHÔN NGOAN

Khôn ngoan con người không thể đạt được
1Quả thật, có nơi để lấy bạc, có chỗ để luyện vàng.
2Sắt lấy ra từ đất, đá nung chảy thành đồng.
3Người ta xua bóng tối, đào bới cho đến cùng,để lấy đá từ nơi tối tăm mù mịt.
4Những kẻ xa lạ đào đường hầmtại những nơi không người qua lại;chúng bị treo lơ lửng, đu đưa xa cõi người phàm.
5Đất trước kia sản xuất ra bánh ăn,thì nay đáy ngửa nghiêng như bị lửa đốt.
6Tại đây đá có nhiều lam ngọc và trong bụi đất có cả vàng.
7Mãnh cầm không biết đường tới đóvà mắt kền kền cũng chẳng nhận ra.
8Loài mãnh thú chưa từng đặt chân đến,và sư tử con chưa qua đó bao giờ.
9Người ta tra tay đào đá lửa, làm đảo lộn núi non tận móng nền,
10và xẻ những đường hầm trong núi đá,mắt nhìn xem mọi thứ báu vật.
11Người ta đắp đập chặn các dòng sông,và đưa ra ánh sáng những điều bí ẩn.
12Nhưng khôn ngoan từ đâu ra, và trí hiểu ở chốn nào?
13Người phàm không lượng giá được khôn ngoan,vì khôn ngoan không ở trong đất dành cho kẻ sống.
14Vực thẳm nói: "Tôi không chứa khôn ngoan! "Đại dương bảo: "Khôn ngoan không ở nơi tôi bao giờ! "
15Người ta không thể lấy vàng ròng thay thế,cũng không đem tiền rừng bạc bể mà mua.
16Vàng Ô-phia, mã não quý và lam ngọcngười ta không dùng để định giá khôn ngoan.
17Vàng hay thủy tinh không thể sánh tày,bình vàng quý cũng không đổi lấy được khôn ngoan.
18So với khôn ngoan, san hô đá quý đều vô nghĩa,được khôn ngoan còn hơn được ngọc trai.
19Người ta không sánh khôn ngoan với hoàng ngọc xứ Cút,cũng không đánh giá ngang hàng với vàng ròng.
20Khôn ngoan từ đâu đến, trí hiểu phát xuất từ nơi nao?
21Khôn ngoan khuất dạng trước mắt người trần,ẩn mình đi, chim trời không nhìn thấy.
22Âm ty và tử thần lên tiếng bảo:"Tiếng tăm của khôn ngoan tai chúng tôi đã được biết."
23Đường nẻo của khôn ngoan một mình Thiên Chúa tỏ,chính Người biết nơi ở của khôn ngoan.
24Quả thật, Người nhìn thấy tận cùng cõi đất,Người xem thấy mọi sự dưới vòm trời.
25Khi Người ban sức mạnh cho gióvà định mức cho nước thủy triều,
26khi Người ra luật cho mưa, vạch đường cho sấm chớp,
27bấy giờ Người nhìn thấy và định giá khôn ngoan,Người thông hiểu và lại còn thấu suốt.
28Rồi Người nói với con người:"Này, kính sợ Chúa Thượng, đó là khôn ngoan,tránh xa điều ác, đó là trí hiểu."
Chương 29

5. KẾT THÚC CUỘC ĐỐI THOẠI

Lời than van và biện hô của ông Gióp
1Ông Gióp tiếp tục ngâm nga như sau:
2Ai sẽ làm cho tôi được như những tháng năm thuở trước,như những ngày Thiên Chúa giữ gìn tôi,
3khi trên đầu tôi, đèn Người chiếu sáng,khi trong bóng đêm, tôi bước đi theo ánh sáng của Người,
4như những ngày mùa thu thịnh vượng,khi Thiên Chúa bảo vệ lều tôi ở,
5khi Đấng Toàn Năng còn ở với tôivà bên cạnh, các con trai tôi quây quần,
6khi tôi rửa chân trong sữa chua,khi đá tiết ra dầu cho tôi như suối.
7Khi tôi đi ra Cổng ở gần thành và đặt ghế ngồi tại công viên,
8vừa thấy tôi, các thanh niên lẩn trốn,các vị cao niên nhổm dậy đứng lên,
9các thủ lãnh ngừng nói, và lấy tay che miệng;
10các vị lãnh đạo đều lặng lẽ làm thinh, lưỡi dính chặt với hàm.
21Họ nghe tôi nói và chờ đợi, chăm chú theo dõi ý kiến của tôi.
22Tôi nói xong, không một ai cãi lại,lời tôi nói như giọt mưa thánh thót.
23Họ chờ đợi tôi như chờ đợi mưa rào,mở miệng ra như để đón mưa xuân.
24Họ chẳng dám tin, dù tôi có mỉm cười với họ,nét mặt tôi thay đổi thế nào, họ chẳng bỏ qua.
25Tôi vẽ đường chỉ lối và hướng dẫn họ,sống với họ như vua ở giữa ba quân,như người ủi an những kẻ ưu sầu.
11Quả thật, tai nào đã nghe, cũng đều khen tôi có phúc,mắt nào đã thấy, thảy đều làm chứng cho tôi.
12Bởi vì tôi giải thoát người nghèo khổ kêu cầu,và trẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
13Tôi được người hấp hối chúc lành,tôi đem lại niềm vui cho lòng goá phụ.
14Tôi đã mặc lấy đức công chính như áo che thân,lấy lẽ công minh làm mũ đội đầu và áo khoác.
15Tôi nên mắt cho kẻ mù loà, thành chân cho người què quặt.
16Tôi là cha của người nghèo túng, tôi xử kiện cho người xa lạ.
17Tôi bẻ gãy răng kẻ bất công, và giật mồi khỏi nanh vuốt nó.
18Bấy giờ tôi tự nhủ: "Tôi sẽ chết trong tổ ấm của tôi,và gia tăng tuổi thọ như chim bằng.
19Rễ của tôi lan ra tận nguồn nước,sương đêm đọng lại trên cành lá của tôi.
20Vinh quang của tôi luôn đổi mới,cung nỏ trong tay tôi sẽ tăng thêm sức mạnh."
Chương 30 1Giờ đây, tôi bị những người ít tuổi hơn nhạo cười,cha ông họ từng bị tôi khinh dểvà xếp vào hạng chó canh bầy vật.
2Cánh tay mạnh mẽ của họ làm gì được cho tôi,sinh lực của họ đã tan biến mất rồi.
3Kiệt lực vì túng thiếu và đói lả:họ phải gặm đất khô trong miền đất hoang tàn đổ nát.
4Họ hái rau lê trong bụi rậm, đào rễ kim tước làm bánh ăn.
5Họ bị đuổi ra khỏi cộng đoàn, và bị đối xử như quân trộm cắp.
6Họ phải sống ở bên bờ khe, trong các hầm đất và hốc đá.
7Họ rống lên trong những bụi rậm,chen chúc nhau giữa các đám gai.
8Con cái kẻ ngu si đần độn cũng như con cái kẻ vô danh tiểu tốtbị đánh bật khỏi quê hương xứ sở.
9Giờ đây tôi thành cớ cho họ chê cười, nên đề tài cho họ đàm tiếu.
10Họ gớm ghiếc và lánh xa tôi,nhổ vào mặt tôi không chút ngần ngại.
11Bởi vì Thiên Chúa nới lỏng dây cung của tôi,Người làm tôi bị nhục, nên họ cũng chẳng coi tôi ra gì.
12Bên phải tôi, một đám người nổi dậy,họ làm tôi trượt chân, còn mở đường cho bất hạnh ập tới.
13Họ phá huỷ con đường tôi đi để tiêu diệt tôi,tiến đánh tôi không cần ai giúp đỡ.
14Họ ùa vào như đi qua một lỗ hổng lớn,băng mình qua đống đổ nát hoang tàn.
15Kinh hoàng lại ập xuống trên tôi,niềm hy vọng của tôi tiêu tan như gió thoảng,ơn cứu thoát của tôi biến mất tựa mây bay.
16Và giờ đây mạng sống tôi tàn lụi,những ngày khốn khổ vây bọc lấy tôi.
17Ban đêm, xương cốt tôi đau như bị chọc thủng,các vết thương nhức nhối khôn nguôi.
18Người nắm lấy áo tôi thật chặt, siết vào tôi như cổ áo dài.
19Người quăng tôi vào đống bùn nhơ,khiến tôi trở nên như tro như bụi.
20Con kêu lên Ngài, nhưng Ngài không đáp,con trình diện Ngài, nhưng Ngài chẳng lưu tâm.
21Ngài đối xử với con tàn nhẫn,giương cánh tay mạnh mẽ đánh phạt con.
22Ngài nâng con lên, cho cỡi mây đạp gió,làm con tan chảy trong giông tố bão bùng.
23Quả thật, con biết Ngài bắt con quay về cõi chết,về nhà hội ngộ của tất cả nhân sinh.
24Dù vậy, nào tôi đã chẳng giơ tay trợ giúpkẻ khốn cùng kêu cứu lúc lâm nguy?
25Nào tôi đã chẳng khóc người lầm than vất vả,chẳng động lòng thương kẻ túng nghèo?
26Tôi mong hạnh phúc, nhưng lại gặp bất hạnh,chờ ánh sáng, lại gặp tối tăm.
27Ruột gan tôi sôi sục không ngừng,những ngày khốn quẫn ập xuống trên tôi.
28Tôi bước đi trong tăm tối không ánh mặt trời,giữa lòng đại hội, tôi đứng lên cầu cứu.
29Tôi trở thành anh em với chó rừng, nên bạn hữu với đà điểu.
30Da tôi đã sạm đen, xương cốt bị thiêu trong cơn sốt.
31Đàn tôi văng vẳng khúc nhạc sầu, sáo tôi dìu dặt cung ai oán.
Chương 31
Lời biện hộ của ông Gióp
1Tôi đã kết ước với đôi mắt của tôilà không nhìn ngắm một thiếu nữ nào.
2Từ cõi trời cao, Thiên Chúa gửi gì xuống làm sở hữu,từ chốn cửu trùng, Đấng Toàn Năng ban gì làm gia nghiệp?
3Há chẳng phải tai hoạ cho đứa bất côngvà bất hạnh cho kẻ làm điều dữ?
4Đường tôi đi, lẽ nào Người chẳng thấy,chân tôi bước, Người không đếm được sao?
5Giả như tôi đồng hành cùng gian dốivà chân tôi dồn bước với điêu ngoa
6thì Thiên Chúa cứ cân tôi trên bàn cân chính xácvà Người sẽ nhận thấy tôi toàn vẹn.
7Nếu chân tôi đi trệch đường,lòng chiều theo con mắt, và tay dính vết nhơ,
8thì cái tôi gieo, người khác sẽ hưởngvà các mầm non tôi trồng đều bị nhổ đi.
9Nếu tôi để lòng mê theo phụ nữhay rình rập ngoài cửa nhà tha nhân,
10thì vợ tôi phải kéo cối xay cho người khácvà thân xác nàng bị người ta chiếm đoạt.
11Đó quả là một tội tày trời, tội ác đáng trừng phạt.
12Đó là ngọn lửa đốt tan âm phủ, thiêu rụi cả mùa màng của tôi.
13Giả như tôi chà đạp quyền lợicủa tôi trai tớ gái đang tranh tụng với tôi,
14thì tôi sẽ làm gì khi Thiên Chúa chỗi dậy,khi Người tra hỏi, tôi đáp lại thế nào?
15Đấng đã tạo ra tôi trong dạ mẹkhông phải là Đấng tạo ra nó hay sao?Cũng một Thiên Chúa đã tạo ra chúng tôi hết thảy.
16Phải chăng tôi từ chối ước vọng của người nghèo,làm cho mắt goá phụ mỏi mòn vì trông ngóng?
17Phải chăng tôi ăn bánh một mình,không chia phần cho kẻ mồ côi?
18Từ thuở thanh xuân, tôi đã nuôi nó như một dưỡng phụvà đã hướng dẫn nó ngay từ lúc tôi lọt lòng mẫu thân.
19Phải chăng tôi đã thấy một kẻ khốn cùng không áo mặc,thấy một người nghèo không mền đắp,
20mà họ lại không chúc lành cho tôi,vì nhờ lông chiên của tôi mà được ấm?
21Phải chăng tôi đã giơ tay đánh trẻ mồ côi,vì biết mình được nâng đỡ nơi cổng thành?
22Nếu thế thì đầu tôi phải lìa khỏi cổvà cánh tay tôi phải đứt khỏi khuỷu tay.
23Bởi vì tai hoạ của Thiên Chúa làm tôi kinh hãi,tôi không thể đứng vữngtrước oai phong của Người.
24Phải chăng tôi lấy vàng làm bảo đảmvà nói với vàng ròng: "Ngươi là chốn an toàn của ta! "
25Phải chăng tôi mừng vui vì có nhiều của cải,vì tài sản do tay tôi làm ra?
26Phải chăng tôi thấy ánh mặt trời rực rỡvà vầng trăng lộng lẫy huy hoàng
27mà lặng lẽ để cho lòng bị lôi cuốnvà đưa tay lên miệng mà hôn?
28Nếu thế thì đó cũng là tội ác đáng trừng phạt,vì tôi đã dám chối bỏ Thiên Chúa, Đấng ngự chốn trời cao.
29Phải chăng tôi mừng vui khi kẻ thù lâm nạn,và hoan hỷ khi nó gặp tai ương?
30Không, tôi không để cho lưỡi tôi phạm tội,không lấy lời nguyền rủa mà phó mặc hồn nó cho tử thần.
31Phải chăng những người trong lều tôi đã chẳng nói:"Ai là người không được cho ăn thịt thoả thuê? "
32Người xa lạ không phải nghỉ đêm ở ngoài,tôi đã mở cửa đón mời lữ khách.
33Phải chăng tôi như hạng người che đậy tội ác của mìnhvà giấu giếm tội mình trong dạ?
34Phải chăng vì sợ dư luận quần chúngsợ bị các gia tộc khinh chê,mà tôi lặng thinh không dám ra khỏi cửa?
35Ôi, phải chi có người nghe tiếng tôi!Đây là lời cuối cùng tôi nói, xin Đấng Toàn Năng trả lời cho tôi.Còn bản cáo trạng kẻ thù tôi đã viết,
36tôi sẽ mang trên vai, và đội như vương miện.
37Tôi sẽ báo cho Người những bước chân của tôivà tiến lại gần Người như một thủ lãnh.
38Giả như đất của tôi kêu lên đòi báo oán,và những luống đất cùng nhau khóc oà,
39giả như tôi đã ăn quịt hoa màu ruộng đất,lại làm cho chủ đất trút hơi thở cuối cùng,
40thì thay vì lúa mì, gai góc sẽ mọc lên,thay vì lúa mạch, cỏ dại sẽ nảy mầm.Đến đây hết lời của ông Gióp.
Chương 32

III. LỜI LẼ CỦA ÔNG Ê-LI-HU

Ông Ê-li-hu can thiệp
1Ba người này thôi không trả lời ông Gióp, vì họ nghĩ ông là người công chính. 2Nhưng ông Ê-li-hu, con ông Ba-rác-ên, người Bút, thuộc thị tộc Ram đã nổi giận với ông Gióp, vì ông này dám cho mình công chính hơn Thiên Chúa. 3Ông Ê-li-hu cũng nổi giận với ba người bạn vì họ đã không tìm được câu trả lời nào đáp lại ông Gióp, mà còn lên án Thiên Chúa nữa.
4Đang khi họ tranh luận với ông Gióp, thì ông Ê-li-hu chờ, vì họ nhiều tuổi hơn ông. 5Nhưng khi thấy ba người không còn thốt ra câu trả lời nào nữa, thì ông Ê-li-hu nổi giận. 6Ông Ê-li-hu, con ông Ba-rác-ên, người Bút, lên tiếng nói:Lời mở đầuTôi là một người trẻ, còn các ông là những người già,vì thế, tôi ngại ngùng sợ hãikhông dám bày tỏ sự hiểu biết của tôi với các ông.
7Tôi tự nhủ: "Kẻ già mới có quyền ăn nói,người cao tuổi mới dạy lẽ khôn ngoan."
8Nhưng thực ra sinh khí trong con người,tức hơi thở của Đấng Toàn Năng, mới làm cho hiểu biết.
9Không phải tuổi tác làm cho người ta được khôn ngoan,và chưa chắc người già cả đã phân biệt được phải trái.
10Vì thế tôi nói: "Xin hãy nghe tôi,tôi đây sẽ bày tỏ sự hiểu biết của mình."
11Này tôi đã chờ đợi lời lẽ của các ông,đã mở tai nghe các ông lý luận;đang lúc các ông tìm tòi chữ nghĩa.
12Tôi đã chú ý theo dõi các ông,nhưng chẳng ai bắt bẻ được ông Gióp,không người nào đối đáp nổi lời lẽ của ông.
13Vậy các ông đừng nói: "Chúng tôi đã tìm được khôn ngoan,chính Thiên Chúa dạy dỗ chúng tôichứ không phải người phàm! "
14Tôi sẽ không chuẩn bị lời lẽ,không theo kiểu các ông mà trả lời ông Gióp.
15Họ sững sờ, không trả lời nữa, họ không có đủ lời.
16Tôi chờ đợi vì họ không nói,họ ngưng lại và không trả lời nữa.
17Đến lượt tôi, tôi sẽ trả lời,phần tôi, tôi sẽ bày tỏ sự hiểu biết của tôi.
18Quả thật, tôi đầy ứ lời lẽ, thần khí ở trong tôi thúc giục tôi nói.
19Phải, lòng dạ tôi như rượu ứ đầy, làm nứt vỡ các bầu da mới.
20Tôi muốn nói cho lòng vơi nhẹ, nên mở miệng cất tiếng trả lời.
21Tôi sẽ không về phe ai cả,cũng chẳng tâng chẳng bốc một người nào.
22Tôi đâu biết tâng bốc; chẳng vậy, Đấng đã làm ra tôisẽ cất tôi đi trong khoảnh khắc.
Chương 33
Lòng tự cao của ông Gióp
1Này ông Gióp, xin nghe tôi ngỏ lời,xin lắng nghe mọi lời lẽ của tôi.
2Giờ đây tôi mở miệng, lưỡi tôi thốt nên lời.
3Lòng dạ ngay thẳng của tôi trào ra lời uyên bác,môi miệng tôi nói lên chân lý tinh tuyền.
4Sinh khí của Thiên Chúa đã làm ra tôi,hơi thở của Đấng Toàn Năng đã cho tôi được sống.
5Nếu có thể, ông trả lời tôi xem,cứ phi bác tôi và giữ vững lập trường.
6Này, đối với Thiên Chúa, tôi đây cũng như ông,tôi được nắn ra từ đất sét.
7Sự kinh hoàng của tôi không làm ông sợ hãivà tay tôi không đè nặng trên ông.
8Ông đã nói rõ vào tai tôi,tôi vẫn còn nghe văng vẳng lời ông nói:
9"Tôi trong sạch, không phạm tội bất trung,tôi tinh tuyền, chẳng hề vương tội lỗi.
10Nhưng Thiên Chúa đã tìm cớ hại tôi,coi tôi như thù địch của Người.
11Người lấy xiềng cùm chân tôi lạivà canh chừng mọi nẻo tôi đi."
12Vậy, tôi xin trả lời: trong vấn đề này, ông không có lý,bởi vì Thiên Chúa cao cả hơn phàm nhân.
13Tại sao ông lại tranh tụng với Người?Vì Người đâu phải trả lẽ về các việc Người làm.
14Thiên Chúa nói một lần, rồi nói thêm lần nữa,nhưng người ta chẳng để ý lưu tâm.
15Đang đêm, trong giấc mộng, xảy ra một thị kiến,khi một giấc ngủ mê ập xuống trên người phàm,lúc họ thiếp đi trên giường ngủ.
16Bấy giờ Người mở tai cho phàm nhân,làm cho họ sợ hãi vì những lời cảnh cáo,
17để kéo họ xa những việc đã làmgiúp họ tránh được thói kiêu căng,
18giữ linh hồn khỏi sa vào vực thẳm,cứu sinh mạng khỏi rơi xuống đường hầm.
19Người dùng cơn đau trên giường mà giáo dục họ,làm cho xương cốt run rẩy không ngừng.
20Họ sống mà không còn thiết ăn,cao lương mỹ vị cũng chẳng màng.
21Thân hình họ trông thật là thiểu não, chỉ còn da bọc xương.
22Sinh mạng họ gần kề miệng hố,tuy còn sống mà như đã tiêu vong.
23Nếu bấy giờ bên họ có một sứ giả,một người bảo trợ được chọn trong muôn người,để bảo cho con người biết bổn phận của họ.
24Người ấy xót thương họ và van xin:"Xin Ngài tha cho nó khỏi xuống mồ, tôi đã tìm ra giá chuộc."
25Da thịt họ tươi tắn như thời trai trẻ,họ mạnh mẽ như lúc còn thanh niên.
26Họ khẩn cầu Thiên Chúa và Người thương cảm,cho họ mừng vui chiêm ngưỡng nhan Người,cho thiên hạ thấy rằng họ công chính.
27Họ cất tiếng ca giữa người phàm và nói:"Tôi đã phạm tội và lỗi đức công minh,nhưng Người lại không xử với tôi như tôi đáng tội.
28Người đã tha cho tôi khỏi sa xuống hốvà cho được sống để nhìn thấy ánh quang."
29Đó là tất cả mọi việc Thiên Chúa làm cho người tahai lần rồi ba lần,
30để lôi kéo họ lên khỏi hố,cho nhìn thấy ánh sáng cõi nhân sinh.
31Này ông Gióp, xin lắng tai nghe,im lặng đi để tôi lên tiếng nói.
32Nếu ông có lời nào, xin đối đáp lại tôi,ông cứ nói vì tôi thích nghe ông biện bạch;
33nếu không, xin ông nghe tôi nói,lẳng lặng mà nghe tôi dạy lẽ khôn ngoan.
Chương 34
Ba nhà khôn ngoan không biện hộ nổi cho Thiên Chúa
1Ông Ê-li-hu lên tiếng nói:
2Hỡi các nhà khôn ngoan, xin nghe lời tôi nói,hỡi các bậc thông thái, xin vui lòng lắng tai:
3vì như tai thẩm định lời lẽ, và như lưỡi thưởng thức món ăn,
4thì chúng ta hãy phân biệt điều nào là phảivà điều nào là tốt giữa chúng ta.
5Quả thật, ông Gióp nói: "Tôi là người công chính,thế mà Thiên Chúa lại gạt bỏ sự chính trực của tôi;
6tôi ăn ở chính trực mà lại bị coi là dối trá,tôi bị bắn trọng thương mặc dù không phạm tội."
7Ai là người can đảm như ông Giópuống lời chế nhạo như nước lã,
8đồng hành với bọn làm điều bất côngvà cùng đi với phường gian ác?
9Ông ấy nói: Người ta chẳng được lợi gìkhi sống thân tình với Thiên Chúa!
10Vì thế, hỡi những người biết phân biệt phải trái,xin nghe tôi: không đời nào Thiên Chúa làm sự dữ,Đấng Toàn Năng chẳng làm chuyện bất công bao giờ!
11Thật vậy, Người trả cho phàm nhân xứng với việc họ làm,và xử với mỗi người tuỳ theo cách họ sống.
12Quả thật, Thiên Chúa không làm điều dữ,Đấng Toàn Năng không bẻ quặt lẽ công minh.
13Ai trao cõi đất cho Người gìn giữ,ai đặt Người trông coi toàn cõi địa cầu?
14Nếu Người muốn rút sinh khí lại và quy tụ hơi thở về mình,
15thì mọi sinh vật sẽ tắt thở cùng một lúcvà phàm nhân sẽ trở về cát bụi.
16Nếu ông là người hiểu biết, xin hãy nghe điều này,xin lắng tai nghe lời tôi nói đây.
17Người ghét lẽ công bình, làm sao cai trị nổi?Ông có dám lên án Đấng Công Chính, Đấng Toàn Năng?
18Chính Người gọi vua chúa là "quân vô lại",kêu vương hầu là "phường gian ác"!
19Người không về phe với hàng thủ lãnh,không trọng người giàu, khinh kẻ nghèo,vì tất cả đều là công trình do tay Người tạo tác.
20Nửa đêm, họ lăn ra chết bất thình lình,dân chúng nổi dậy và họ phải tiêu vong,chẳng cần ai ra tay mà bạo chúa vẫn bị loại bỏ.
21Thiên Chúa để mắt trôngmọi đường đi nước bước của con người.
22Bóng tối có dày đặc đến đâucũng không thể làm nơi ẩn núp cho phường gian ác.
23Vì Thiên Chúa không hề ấn địnhnơi phàm nhân phải đến để hầu toà.
24Người lật đổ kẻ quyền thế mà không cần điều travà đặt kẻ khác lên thay thế.
25Chính vì Người biết việc chúng làm,chỉ nội một đêm, chúng bị Người lật đổ và giẫm nát.
26Như phường tội lỗi, chúng bị Người bạt taigiữa thanh thiên bạch nhật.
27Chỉ vì chúng đã chẳng đi theo Người,không chủ tâm theo đường Người vạch sẵn,
28khiến cho tiếng kêu của những kẻ hèn yếu,của những kẻ khốn cùngđã vọng lên tới Chúa, và Người đã lắng nghe.
29Nhưng nếu Người cứ thản nhiên không đáp lại,ai lên án được Người,nếu Người ẩn mặt đi, nào có ai nhìn thấy?Tuy nhiên, Người vẫn chăm sóc mỗi dân tộc, mỗi cá nhân,
30không để cho kẻ gian ác cầm quyền,chẳng để cho ai đưa dân vào bẫy.
31Nhưng nếu có người thưa với Thiên Chúa:"Con xin nhận tội, điều gian ác, con sẽ không dám làm.
32Xin chỉ cho con điều con không thấy,nếu con đã bất công, con sẽ không tái phạm."
33Vậy theo ông nghĩ, liệu Người có trừng phạt hay không?Tôi biết ông chẳng thiết tha gì,nhưng chính ông phải chọn, chứ không phải tôi;vì thế, ông biết được điều gì, xin cứ nói.
34Những người biết điều hay lẽ phảicũng như các bậc khôn ngoan đang nghe tôi,tất cả đều sẽ nói:
35"Ông Gióp này ham nói mà chẳng hiểu gì,lời lẽ của ông chẳng khôn ngoan gì cả.
36Mong sao ông Gióp cứ phải chịu thử thách đến cùng,vì ông đã trả lời như phường gian ác:
37đã phạm bao tội lỗi, ông lại còn bất trung,nhìn chúng ta, ông vỗ tay cười nhạovà gia tăng lời chống báng Thiên Chúa."
Chương 35
Thiên Chúa không dửng dưng trước công việc của con người
1Ông Ê-li-hu lại lên tiếng nói:
2Ông tưởng mình chính trực hay saokhi nói rằng: "Tôi công chính hơn Thiên Chúa"
3hay khi nói: "Nếu tôi không phạm tội,có hệ chi đến Ngài hay ích gì cho tôi? "
4Chính tôi sẽ trả lời cho ôngvà cho các bạn ông cùng một lúc.
5Hãy nhìn lên bầu trời mà ngắm xem:các tầng mây cao hơn ông biết mấy!
6Giả như ông phạm tội, ông làm chi được Người,ông gia tăng tội ác, có hại được Người không?
7Nếu ông công chính, ông đem lại chi cho Người,liệu Người sẽ nhận được gì từ tay ông?
8Tội ác của ông chỉ hại cho loài người,lòng đạo của ông chỉ lợi cho phàm nhân.
9Bị ức hiếp dã man, người ta rên rỉvà van xin khi bị kẻ cường quyền đàn áp.
10Nhưng chẳng ai buồn hỏi: "Thiên Chúa ở đâu rồi,Người là Đấng đã tạo thành tôi,đã làm vọng lên bao ca khúc giữa đêm trường,
11Người là Đấng cho chúng ta hiểu biết hơn dã thú,khôn ngoan hơn chim trời? "
12Bấy giờ nghe kêu cứu, Người cũng không đáp lại,vì kẻ gian ác vẫn còn ngạo mạn kiêu căng.
13Thật là công dã tràng:Thiên Chúa chẳng hề nghe, Đấng Toàn Năng không thấy.
14Người lại càng không trả lời ôngkhi ông nói: ông không thấy Người,và sau khi trình bày với Người vụ kiện của ông,ông vẫn luôn chờ đợi;
15hay khi ông nói: Người không vì giận mà trừng phạt,âu cũng là vì Người chẳng quan tâmđến tội phản trắc của loài người.
16Tôi nghĩ rằng: ông Gióp mở miệng nói chuyện không đâu,vì thiếu hiểu biết mà dài dòng văn tự.
Chương 36
Ý nghĩa đích thực những đau khổ của ông Gióp
1Ông Ê-li-hu lại nói:
2Kiên nhẫn thêm chút nữa, tôi sẽ chỉ cho ông,vì tôi chưa cạn lời biện hộ cho Thiên Chúa.
3Tôi sẽ dùng hiểu biết thời xa xưa truyền lạiđể biện minh cho Đấng dựng nên tôi.
4Quả thật, lời lẽ của tôi không mảy may gian dối;người đang ở bên ông là một người hiểu nhiều biết rộng.
5Này, Thiên Chúa toàn năng chẳng khinh thường ai cả,Người toàn năng, trí tuệ khôn lường.
6Người không để cho kẻ gian tà được sống,Người xử công minh với ai nghèo hèn,
7để mắt trông nom người chính trực.Người đặt các vua lên ngai vàng,cho họ được cầm quyền mãi mãi.Nhưng rồi họ tự cao tự đại,
8nên đã bị xiềng xích gông cùm,bị trói buộc trong lầm than khốn quẫn.
9Bấy giờ, Người tỏ cho họ biết việc họ làm,và tội ác họ phạm do lòng kiêu căng.
10Người mở tai cho họ nghe lời cảnh cáo,truyền cho họ phải từ bỏ tội ác đã làm.
11Nếu họ lắng nghe và tuân giữ,ngày đời của họ sẽ dư đầy hạnh phúc,tháng năm của họ sẽ chan chứa niềm vui.
12Nếu không nghe lời, họ sẽ sa xuống hố,vì không hiểu biết, họ sẽ phải tiêu vong.
13Những kẻ gian ác lòng đầy giận dữ,có bị xiềng xích, cũng chẳng kêu cầu Người,
14đời họ sẽ lụi tàn giữa tuổi thanh xuân,mạng họ tiêu vong vì bọn trai điếm.
15Nhưng Thiên Chúa dùng cái nghèo để giải thoát người nghèo,dùng khổ đau mà mở mắt họ.
16Cũng thế, Người sẽ kéo ông khỏi cảnh khốn cùng,cho ông được an nhàn, hết bị tù túng.Bàn ăn của ông sẽ đầy cao lương mỹ vị.
17Ông sẽ đứng ra xét xử bọn ác nhân,chúng sẽ bị trừng trị đích đáng.
18Hãy coi chừng, đừng để cho mình bị giàu sang mê hoặchay bị lung lạc vì quà cáp bạc tiền.
19Kẻ giàu người nghèo, kẻ mạnh người yếu,ông hãy xử như nhau.
20Cũng đừng ức hiếp người xa lạđể cất nhắc họ hàng thân thích.
21Hãy coi chừng, đừng trở lại làm điều bất công,chính vì điều đó mà ông phải khốn quẫn.Thánh thi ca ngợi đức khôn ngoan toàn năng
22Hãy xem: Thiên Chúa cao cả khi bày tỏ quyền năng,tôn sư nào sánh được với Người?
23Đường lối của Người, ai bắt bẻ nổi?Ai nói được rằng: "Ngài xử sự bất công! "
24Việc Người làm, phàm nhân không ngớt lời ca tụng,thì ông hãy nhớ mà chúc tụng tán dương.
25Việc Người làm, phàm nhân chiêm ngắm,hết mọi người đều nhìn thấy từ xa.
26Hãy xem: Thiên Chúa cao vời, làm sao ta hiểu thấu,ai đếm nổi năm tháng của Người?
27Các giọt nước mưa, Người gom góp lại,rồi đem nghiền nát thành sương mù.
28Các tầng mây đổ mưa xuống, trên phàm nhân hết thảy.
29Nhưng nào ai hiểu được đường mây giăng mắc,hiểu được tiếng sấm phát ra từ lều trướng của Người?
30Hãy xem: Người giãi sáng chung quanhvà bao trùm nền móng biển cả.
31Quả thật, Người dùng nước mà nuôi dưỡng chư dâncho họ có lương thực dồi dào.
32Người giấu tia chớp trong tay, chỉ cho nó mục tiêu phải đánh.
33Sấm sét rền vang loan báo Người hiện diện,bão bùng giông tố cho biết Người nổi trận lôi đình.
Chương 37 1Chính vì thế mà tim tôi run lẩy bẩy,như thể muốn nhảy tung ra ngoài.
2Hãy lắng nghe tiếng Người gầm thétvà tiếng Người mở miệng thì thầm.
3Khắp chín tầng trời, Người khiến sấm ầm vangvà cho chớp loé cả mười phương đất.
4Phía sau Người, một tiếng gầm vang dội,Người nổi sấm, dõng dạc oai hùng.Tiếng Người phán ra, chúng không chần chừ nữa.
5Thiên Chúa cho nổi sấm mà loan báo những kỳ công,Người thực hiện những việc lớn lao ta không hiểu thấu.
6Người ra lệnh cho tuyết: "Sa xuống đất đi! "Rồi bảo với mưa rào: "Rơi cho nặng hạt! "
7Người trói tay hết mọi người phàmđể ai nấy nhận ra công trình Người thực hiện.
8Muông thú trở về hang, và nghỉ yên tại đó.
9Từ phương nam, gió lốc ào ào thổivà từ phương bắc gió lạnh tràn về.
10Thiên Chúa thở hơi, làm nên băng giá,khiến cho mặt nước đông đặc lại.
11Người dùng hơi nước tạo thành mây,và từ mây, Người làm cho chớp loé.
12Mây lang thang, xoay đủ mọi chiều,theo đúng chương trình Người hoạch định,để trên toàn cõi đất chúng thực thi mọi lệnh Người truyền.
13Người sai mây đi, có khi để trừng phạt, có khi nhằm giáng phúc.
14Này ông Gióp, xin hãy lắng tai nghe,bao kỳ công của Thiên Chúa,ông hãy đứng lên và ngắm xem cho kỹ.
15Liệu ông có biết Thiên Chúa xếp đặt như thế nào,Người khiến mây toả sáng làm sao?
16Và liệu ông có biết làm sao mây lơ lửng được giữa trời,há đó chẳng phải là kỳ công của bậc thầy uyên bác?
17Này, khi xứ sở im lìm dưới ngọn gió nam,khiến áo quần của ông nên quá nóng,
18thì liệu ông có làm được như Người là cán cho mây dẹp lạinhư tấm gương bằng kim loại cứng được không?
19Xin chỉ cho chúng tôi thấy rõđiều chúng tôi sẽ thưa lại với Người.Thà rằng chúng tôi đừng tranh luận nữavì chúng tôi tối tăm mê muội quá.
20Lời tôi nói, liệu có ai thuật lại cho Người?Có ai lên tiếng nói, liệu Người có được thông báo chăng?
21Giờ đây, không ai nhìn thấy ánh sáng nữavì đã bị mây che khuất,nhưng chỉ cần một cơn gió thoảng là mây bị xua tan,
22và từ phương bắc, xuất hiện một vừng sáng huy hoàng.Thiên Chúa đầy oai phong lẫm liệt.
23Người là Đấng Toàn Năng, ta chẳng sao vươn tới,Người cao cả, vì Người hùng mạnh và công minh.Người quyền năng, vì Người chính trực,nhưng chẳng áp bức ai.
24Vì thế, mọi phàm nhân đều kính sợ Người.Nhưng Người không để ýđến những kẻ tưởng mình khôn ngoan.
Chương 38

IV. LỜI ĐỨC CHÚA PHÁN DẠY

Công trình sáng tạo của Đức Khôn Ngoan làm ông Gióp ngỡ ngàng
1Bấy giờ, giữa cơn bão táp, ĐỨC CHÚA lên tiếng trả lời ông Gióp như sau:
2Ai là kẻ dám dùng những lời thiếu khôn ngoan hiểu biết,để làm cho kế hoạch của Ta ra tối tăm khó hiểu?
3Như dũng sĩ, hãy thắt chặt đai lưng,Ta sẽ tra hỏi ngươi và ngươi hãy trả lời.
4Ngươi ở đâu khi Ta đặt nền móng cho đất?Nếu ngươi thông hiểu thì cứ nói đi!
5Ai đã định kích thước cho đất,ai đã chăng dây đo, ngươi biết mà!
6Đế của nó, lấy chi làm điểm tựa, đá góc của nó, ai đã đặt cho,
7khi các vì sao ban sáng đang hoà tấu nhịp nhàngvà hết mọi con cái Thiên Chúa cùng rập tiếng tung hô?
8Cửa đại dương, ai ra tay khép lạikhi nước tuôn trào từ đáy vực sâu,
9khi Ta giăng mây làm áo nó mặc,phủ sương mù làm tã che thân?
10Đường ranh giới của nó, chính Ta vạch sẵn,lại đặt vào nơi cửa đóng then cài;
11rồi Ta phán: "Ngươi chỉ tới đây thôi,chứ không được tiến xa hơn nữa,đây là nơi các đợt sóng cao phải vỡ tan tành! "
12Trong cả đời ngươi, đã có lần nàongươi từng ra lệnh cho buổi sáng,chỉ định vị trí cho hừng đông,
13để hừng đông nắm chắc mười phương đất,giũ cho sạch hết bọn gian tà?
14Bấy giờ, đất thay màu đổi sắctựa màu đất sét dùng làm ấn niêm phong,và muôn loài xuất hiện tựa tấm áo lộng lẫy huy hoàng.
15Nhưng ác nhân thấy mình mất đi ánh sáng,cánh tay từng tung hoành, nay bị bẻ gãy.
16Có bao giờ ngươi đã đến tận nguồn biển cảvà lang thang ở đáy vực sâu?
17Có ai từng mở cho ngươi lối vào âm phủvà ngươi thấy được cửa dẫn tới âm ty?
18Có khi nào ngươi hiểu mặt đất rộng chừng nào?Nếu ngươi biết hết mọi điều đó thì cứ nói đi!
19Con đường nào dẫn đến nơi ở của ánh sáng,đâu là nơi bóng tối cư ngụ,
20để ngươi đưa nó đến miền nó ở,và nhận ra đường về nhà nó?
21Điều này, hẳn ngươi biết rõ,vì khi ấy, ngươi đã chào đời,và đời ngươi đã qua bao năm tháng!
22Có bao giờ ngươi vào kho chứa tuyết,hay đã thấy kho mưa đá ở đâu?
23Những thứ đó, Ta để dành cho thời khốn quẫn,cho những ngày loạn lạc chiến tranh.
24Ánh sáng toả ra theo hướng nào,trên mặt đất, gió đông thổi về đâu?
25Ai đã xẻ mương cho nước lũ, vạch đường cho sấm chớp,
26khiến mưa rơi xuống miền đất không người,xuống sa mạc không một ai ẩn náu,
27làm ướt đẫm nơi khô cháy tiêu điều,khiến cỏ xanh mọc lên tươi tốt?
28Thử hỏi mưa có cha không,những giọt sương mai, ai đã sinh ra chúng?
29Băng đá phát sinh từ bụng dạ nào?Sương muối trên trời, ai đã sinh ra,
30khi nước đông lại như đá tảngvà mặt vực thẳm trở nên rắn chắc?
31Liệu ngươi có cột được chòm Sao Mão,có mở được dây Lạp Hộ hay chăng?
32Liệu ngươi có làm được cho chòm sao Tấtmọc đúng thời đúng buổi,có dẫn được Hùng Tinh cùng bầy con của nó?
33Liệu ngươi có biết được quy luật của trời,có ấn định được ảnh hưởng của trời đối với đất?
34Liệu tiếng ngươi có vọng thấu tầng mây,khiến trên ngươi cả khối nước trời đổ xuống?
35Liệu ngươi ra lệnh, chớp có phóng đi,và nói với ngươi: "Chúng em có mặt! "
36Ai làm cho cò lửa khôn ngoan,ai ban trí tuệ cho gà trống?
37Ai đủ khôn ngoan để đếm mây trời,ai nghiêng cho vò nước trời đổ xuống,
38khiến cho bụi đất quyện thành bùnvà các tảng đất cùng dính lại?
39Liệu ngươi có săn được mồi cho sư tử cái,có làm dịu được cơn đói của sư tử con,
40khi chúng thu mình lại trong hanghay nằm mai phục trong rừng vắng?
41Ai cung cấp thức ăn cho loài quạ,khi đám quạ con kêu lên Thiên Chúavà lang thang đây đó vì thiếu của ăn?
Chương 39 1Ngươi có biết mùa sơn dương sinh nở,có nhìn thấy nai mẹ đẻ con?
2Ngươi có biết chúng mang thai mấy tháng,và biết được mùa chúng sinh nở?
3Chúng ngồi xổm, sinh một bầy con, trút bỏ cơn đau đớn.
4Bầy con mạnh mẽ, lớn lên giữa đồng hoang,rồi bỏ bầy, không trở về với mẹ.
5Ai đã trả tự do cho ngựa vằn,ai đã cởi dây cột lừa hoang?
6Chính Ta ban cho nó sa mạc khô cằn làm nhà ở,đồng chua nước mặn làm chỗ dung thân.
7Nó chế nhạo nơi phố phường huyên náo,chẳng nghe lời quát tháo của người cai.
8Nó rảo khắp núi đồi, nơi nó đang sinh sốngđể tìm kiếm cỏ non.
9Liệu trâu rừng có muốn phục vụ ngươi,có chịu qua đêm bên máng cỏ ngươi làm?
10Liệu ngươi có buộc được dây vào cổ nó mà bắt nó đi cày,và liệu nó có chịu đi theo ngươi cày bừa dưới thung lũng?
11Liệu ngươi có tin nó vì sức nó mạnh,để giao cho nó những công việc nặng nề?
12Ngươi có nghĩ rằng nó sẽ trở lạivà đem lúa về sân phơi của ngươi không?
13Cánh đà điểu vỗ nhanh, nhưng không sao sánh nổivới cánh loài chim hạc, chim ưng.
14Khi nó bỏ trứng lại trên đất,phó mặc cho cát bụi nóng ran,
15mà quên rằng có thể có bàn chân giẫm nát,hay một con thú rừng giày đạp.
16Nó xử tệ với con, như chúng không phải là con của mình;có vất vả luống công, nó cũng không tiếc nuối.
17Vì Thiên Chúa không chịu ban cho nó khôn ngoan,và không chia cho nó phần trí tuệ.
18Nhưng đến hồi cất cánh tung bay,nó coi thường ngựa phi và người cưỡi.
19Có phải ngươi làm cho ngựa được mạnh sứcchoàng lên cổ nó một cái bờm
20làm cho nó nhảy được như châu chấu?Tiếng nó hí vang, gây kinh hoàng táng đởm.
21Nó lấy chân bới đất,tự hào vì sức mạnh, nhắm phía trước lao mình,chẳng màng chi vũ khí.
22Nó coi thường sợ hãi, bất chấp cả khiếp kinh,trước mũi gươm, nhất định không lùi bước.
23Trên đầu nó, tên bay vùn vụt, giáo và lao sáng quắc.
24Giận điên lên, nó nuốt chửng không gian,nghe tiếng kèn thúc quân, nó không cầm mình nổi.
25Mỗi lần kèn thúc, nó kêu: A ha!Từ đàng xa, nó đã đánh hơi được mùi chinh chiến,nghe được tiếng tướng lãnh quát vang và tiếng hò xung trận.
26Có phải nhờ trí tuệ của ngươi mà bồ câu bay được,sải cánh hướng về phương nam?
27Có phải vì ngươi ra lệnh mà chim bằng bay lêntìm nơi cao chót vót mà làm tổ?
28Nó chọn hang hốc làm nơi ẩn mìnhvà nghỉ đêm trong khe núi đá.
29Từ chỏm núi cao, nó rình mồi, đôi mắt nhìn ra xa.
30Bầy con của nó uống máu đến say sưa;xác chết ở đâu là nó ở đó.
Chương 40 1Bấy giờ, ĐỨC CHÚA lên tiếng trả lời ông Gióp:
2Hỏi rằng kẻ tranh luận với Đấng Toàn Năng, có gì để chỉ trích,và kẻ kêu trách Thiên Chúa, có gì để trả lời?
3Ông Gióp thưa lại ĐỨC CHÚA:
4Vâng, con đây tầm thường bé nhỏ, biết nói chi để trả lời Ngài?Con sẽ đưa tay lên che miệng.
5Đã nói một lần rồi, con không lặp lại nữa,có nói lần thứ hai, cũng chẳng thêm được gì!LỜI THỨ HAI
Thiên Chúa chế ngự sức mạnh của sự dữ
6Bấy giờ, giữa cơn bão táp, ĐỨC CHÚA lên tiếng trả lời ông Gióp:
7Hãy thắt chặt đai lưng như dũng sĩ,Ta sẽ tra hỏi ngươi, và ngươi hãy trả lời.
8Phán quyết của Ta, phải chăng ngươi cố tình phá bỏ,lên án Ta để biện minh cho mình?
9Tay ngươi có mạnh như tay Thiên Chúa,tiếng ngươi có vang như tiếng sấm của Người?
10Hãy lấy quyền uy cao cả làm đồ trang sức,lấy oai phong lẫm liệt làm áo che thân.
11Hãy trút cơn thịnh nộ lôi đình,trừng đôi mắt hạ đứa kiêu căng.
12Hãy giương cặp mắt hạ nhục phường kiêu hãnh,và đập tan tại chỗ bọn ác nhân.
13Hãy đem cả bọn vùi dưới cát,giam hết cả lũ trong nhà tù.
14Bấy giờ chính Ta sẽ ca tụng ngươi,vì tay phải ngươi sẽ giúp ngươi chiến thắng.
Con thú Bơ-hê-mốt
15Kìa xem con thú Bơ-hê-mốt,Ta dựng nên nó như đã dựng nên ngươi, nó ăn cỏ như bò.
16Hãy nhìn nó đi: lưng mạnh mẽ, bụng rắn chắc,
17đuôi vươn dài tựa cây bá hương, gân đùi quấn chằng chịt,
18xương cốt tựa ống đồng, tứ chi như thanh sắt.
19Nó quả là tác phẩm tuyệt vờitrong các công trình Thiên Chúa dựng nên;nhưng Đấng Sáng Tạo lại trao gươm cho nó,
20vì núi non cung cấp cho nó cỏ ănvà mọi dã thú nô đùa ở đó.
21Nó nằm dưới đám sen, trong lùm sậy, dưới đầm lầy.
22Nó được sen lấy bóng chở che,và liễu ven suối rủ ngành bao bọc.
23Này, sông có tràn bờ, nó cũng không nao núng,sông Gio-đan có dâng lên tới mõm, nó vẫn cứ thản nhiên.
24Ai có thể chộp được mắt nóvà lấy giáo xiên thủng mũi nó được?
Con Giao Long
25Liệu ngươi có thả câu bắt được con Giao Long,lấy dây buộc lưỡi nó,
26dùng cây sậy xỏ vào lỗ mũi,lấy móc câu chọc thủng xương hàm?
27Liệu nó có tha thiết van nài ngươi,dùng những lời dịu dàng mà nói?
28Liệu nó có lập giao ước với ngươi,ngươi có mãi mãi nhận nó làm tôi tớ?
29Liệu ngươi có đùa với nó như với loài chim,hay nhốt nó lại làm trò chơi cho con gái nhỏ?
30Đồng nghiệp của ngươi có thuận tình bán nóhay đem xẻ thịt chia phần giữa đám con buôn?
31Liệu ngươi có lấy đòng đâm da nó lỗ chỗ,và phóng lao chọc nó thủng đầu?
32Cứ thử đặt tay lên mình nó,chỉ cần nhớ lại cuộc giao tranh thôi,ngươi sẽ không còn dám chiến đấu nữa!
Chương 41 1Này, hy vọng thắng nó chỉ là ảo mộng,chỉ thấy nó thôi là đã rụng rời,
2chẳng ai gan đến độ khiêu khích nó,đối diện với nó, chẳng ai đứng vững.
3Ai đến gần nó mà yên lành được?Dưới gầm trời này, không có một ai!
4Các phần chi thể của nó, Ta không nói đến làm sao được!Sức mạnh vô song của nó, Ta sẽ kể ra.
5Vạt áo trước của nó, ai dám vén lên,áo giáp kép của nó, ai đã chui vào?
6Hàm của nó, ai đã mở ra?Chung quanh răng nó, toàn là kinh hãi.
7Lưng của nó tựa lớp lớp khiên che,dính chặt vào nhau như được đóng ấn.
8Chúng xếp khít vào nhau, khiến gió không sao lọt qua nổi.
9Chúng dính chặt vào nhau, thành một khối không thể tách rời.
10Nó hắt hơi khiến toả ra ánh sáng,mắt nó tựa ánh bình minh rạng ngời.
11Miệng nó phóng ra những ngọn đuốc,phun muôn ngàn tia lửa.
12Từ lỗ mũi, khói bốc lên ngùn ngụt,như chảo sôi sùng sục trên lò.
13Hơi thở của nó đốt than đỏ rực,lửa hồng từ miệng nó bốc lên.
14Sức mạnh nó tụ lại nơi cổ,kinh hoàng đi trước nó mở đường.
15Thịt yếm nó dính lại với nhau,nên rắn chắc, không sao lay chuyển.
16Tim nó cứng như đá, chắc như phần dưới thớt cối xay.
17Nó đứng lên, người hùng cũng run sợ, sóng cồn phải rút lui.
18Có đâm trúng nó, lưỡi gươm cũng không xuyên thủng được,mũi giáo, mũi lao hay mũi tên cũng thế.
19Nó coi sắt như rơm, coi đồng như gỗ mục,
20gặp cung nỏ cũng không chạy trốn,coi đá phóng như thể cọng rơm.
21Đối với nó, côn trượng chẳng khác gì rơm rạ,tiếng lao rít chỉ khiến nó mỉm cười.
22Dưới bụng nó là những mảnh sành nhọn,trên đất bùn, nó duỗi dài như một cái trục lăn.
23Nó khiến vực sâu sôi lên như nồi nước,làm cho biển cả nên như lò đốt hương.
24Nó để lại phía sau một luồng ánh sáng,biến vực sâu thành mái đầu bạc.
25Trên cõi đất này, nó có một không hai,bẩm sinh nó không hề biết sợ.
26Nó coi khinh những con vật khổng lồ,nó là vua của muôn loài ác thú.
Chương 42
Câu trả lời cuối cùng của ông Gióp
1Ông Gióp thưa với ĐỨC CHÚA:
2Con biết rằng việc gì Ngài cũng làm được,không có gì Ngài đã định trước mà lại không thành tựu.
3"Ai là kẻ dám dùng những lời thiếu khôn ngoan hiểu biếtđể làm cho kế hoạch của Takhông còn được rõ ràng minh bạch? "Phải, con đã nói dù chẳng hiểu biết gìvề những điều kỳ diệu vượt quá sức con.
4Vậy, xin Ngài lắng nghe, và cho con thưa gửi đôi điều,con sẽ hỏi và xin Ngài đáp lại.
5Trước kia, con chỉ được biết về Ngài nhờ người ta nói lại,nhưng giờ đây, chính mắt con chứng kiến.
6Vì thế, điều đã nói ra, con xin rút lại,trên tro bụi, con sấp mình thống hối ăn năn.

V. ĐOẠN KẾT

ĐỨC CHÚA quở trách ba nhà khôn ngoan
7Sau khi nói những lời ấy với ông Gióp, ĐỨC CHÚA phán với ông Ê-li-phát, người Tê-man: "Ta bừng bừng nổi giận với ngươi và cả hai người bạn của ngươi nữa, bởi vì các ngươi đã không nói đúng đắn về Ta như Gióp, tôi tớ của Ta. 8Vậy, bây giờ các ngươi hãy bắt bảy con bò và bảy con cừu, rồi đi gặp Gióp, tôi tớ của Ta. Các ngươi hãy dâng lễ toàn thiêu để cầu cho các ngươi và Gióp, tôi tớ của Ta, sẽ chuyển cầu cho các ngươi. Ta sẽ đoái nhìn nó và sẽ không xử với các ngươi xứng với sự ngu xuẩn của các ngươi, vì các ngươi đã không nói đúng đắn về Ta như Gióp, tôi tớ của Ta." 9Vậy ông Ê-li-phát người Tê-man, ông Bin-đát người Su-ác và ông Xô-pha người Na-a-mát, đã đi làm những điều ĐỨC CHÚA phán với họ. ĐỨC CHÚA đã đoái nhìn đến ông Gióp.
ĐỨC CHÚA khôi phục tài sản cho ông Gióp
10Vậy ĐỨC CHÚA đã khôi phục tài sản cho ông Gióp, khi ông chuyển cầu cho các bạn của mình. ĐỨC CHÚA đã tăng gấp đôi những gì ông Gióp đã có trước kia. 11Tất cả anh em, chị em ông, tất cả bạn bè cũ lại tìm đến ông; họ đã cùng ăn bánh trong nhà của ông. Họ chia buồn và an ủi ông về tất cả tai hoạ ĐỨC CHÚA đã giáng xuống trên ông. Mỗi người tặng ông một đồng bạc và một chiếc nhẫn vàng. 12ĐỨC CHÚA giáng phúc cho những năm cuối đời của ông Gióp nhiều hơn trước kia. Ông có mười bốn ngàn con chiên, sáu ngàn lạc đà, một ngàn đôi bò và một ngàn lừa cái. 13Ông sinh được bảy con trai và ba con gái. 14Ông đặt tên cho cô thứ nhất là "Bồ Câu", cô thứ hai là "Hoa Quế" và cô thứ ba là "Phấn Thơm". 15Trong khắp xứ, người ta không sao tìm được những thiếu nữ xinh đẹp như con gái ông Gióp. Cha của các cô đã chia gia tài cho các cô như cho các anh em trai.
16Sau đó, ông Gióp còn sống thêm một trăm bốn mươi năm nữa, ông được thấy con cái cháu chắt đến bốn đời. 17Ông Gióp đã qua đời và tuổi thọ của ông rất cao.